Đến được trước cánh cổng nghiêng ra phía ngoài.
Tô Trạch thăm dò, thần niệm lại tìm kiếm một lượt, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm gì, mới bước vào.
Mặc dù phạm vi tìm kiếm của thần niệm bị giới hạn.
Nhưng may mà mỗi sân nhỏ đều không lớn, thần niệm có thể phát huy một chút tác dụng.
Tô Trạch rất cẩn thận cất bước vào trong, sợ gặp phải đồ vật nguy hiểm gì.
Cọt kẹt.
Cửa gỗ nhẹ nhàng bị đầy ra, phát ra tiếng cọ xát, bụi bặm tích tụ trong phòng không biết bao nhiêu năm cũng bốc lên.
Một màn mơ hồ trong căn phòng, đồ dùng bàn ghế đơn sơ, từng cuốn sách mục nát trên nền nhà…
Ánh mắt Tô Trạch quét khắp gian phòng, quay đầu nhìn phía tận cùng trong căn phòng.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Con ngươi của hắn co lại, thân thể đột nhiên suy sụp, ánh sáng màu vàng vọt ra.
Một bóng người!
Chẳng lẽ nơi này vẫn còn một sinh vật đang sống?
Sự kinh hoàng tột độ xông lên não.
Tô Trạch chỉ cảm thấy ớn lạnh xuất hiện, linh lực được điều động, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng ngay sau đó.
Tô Trạch thở dài một hơi thả lỏng.
Bụi bặm trong căn phòng dần lắng xuống, khiến cảnh tượng bên trong đó rõ ràng hơn một chút.
Tận cùng trong gian phòng.
Bày một chiếc giường nhỏ được chế tạo từ ngọc thạch.
Trên giường có một bóng người ngồi xếp bằng, tư thế ngay ngắn, khuôn mặt tiều tụy, trên da đầy những nếp nhăn, mái tóc trắng bay phấp phới.
Hắn ngồi im như thế, không phát hiện ra Tô Trạch đã xông vào.
Trên thực tế.
Thực sự hắn không có cách nào phát giác ra sự xuất hiện của Tô Trạch.
Đã chết từ lâu, không hề có sức sống, mất đi nguyên thần. Chết một cách hoàn toàn.
Tô Trạch thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đi lên phía trước, cẩn thận và nghiêm túc quan sát.
Những thứ khác trong căn phòng đều bị một lớp bụi dày tích tụ.
Nhưng giường ngọc trước mắt, và phần thân phía trên lại không nhiễm một hạt bụi, không tì vết, sạch sẽ như thể có người quét dọn hàng ngày.
Tô Trạch cũng không ngạc nhiên lắm.
Tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, cơ thể tự nhiên sẽ có một số điểm đặc biệt.
Tô Trạch đánh giá hồi lâu nhưng không tìm được thông tin gì.
Vài cuốn sách cổ trên mặt đất đã bị mục nát hoàn toàn, chạm nhẹ vào cũng biến thành tro bay mất, vốn không thể nhìn ra được bất cứ thứ gì ghi chép ở trong đó.
Thần niệm nhô ra, tìm kiếm thật cẩn thận trong gian phòng nhỏ đó.
Một lúc sau.
Tô Trạch bỏ cuộc.
Góc tối gì đó, vốn không tồn tại.
“Không đâu, cho dù là ẩn cư rồi, cũng ít nhiều lưu lại một số thứ liên quan đến tu luyện chứ.
Lão Tuyết nói, tiền bối ở nơi này đều si mê tu luyện trên con đường đặc biệt, tiến vào nơi ẩn cư để không bị thế giới bên ngoài quấy rầy.
Sao lại đến nơi có vẻ bình thường như thế này, đến một chút thứ đồ có liên quan tới tu sĩ cũng không có?”
Tô Trạch hơi cau mày, chìm vào trong trầm tư.
“Không nên”.
Tô Trạch thì thào lẩm bẩm.
“Nhìn dáng vẻ nơi này rất bình thường, cũng không có người ngoài công kích, ít nhất không có vết tích của một cuộc đại chiến.”
Vậy thì sao có thể không còn để lại thứ gì như vậy?
Những lão tiền bối lớn ở đây không phải đều rất coi trọng chuyện kế thừa sao?
Cũng không đến mức đôi câu vài lời cũng không để lại chứ?
Từng nghi vấn hiện lên trong lòng hắn.
Tô Trạch trái lo phải nghĩ, sau khi xác nhận trong phòng không có bất cứ vật nào có giá trị, lại đưa mắt nhìn thân thể bên trên giường ngọc.
Ánh mắt hắn lóe lên, sau khi suy nghĩ một lúc, đã đưa ra quyết định.
“Thử một lần!”
Phần mi tâm sáng lên ánh sáng màu tím.
Tô Trạch kéo ra môt sợi thần niệm, cẩn thận kéo dài đến chỗ trên cơ thể của lão già.
Khi thần niệm vừa mới tiếp xúc với thân thể tiều tụy kia.
“Ầm.”
Một tiếng vang lớn đột nhiên vang vọng trong tâm trí Tô Trạch.
Lực hút vô hình xuất hiện.
Thân thể của ông già đột ngột rung lên một cái.
Tô Trạch giật mình, vừa định thu hồi thần niệm của mình.
Nhưng mà trong khoảnh khắc tiếp theo.
Hắn đè nén lại ý định thu hồi thần niệm, để mặc cho một sợi thần niệm của mình tiến vào trong thân thể ông già trước mặt!
…
“Thực sự là cảm giác kì quái.”
Giọng nói khàn khàn trong phòng vang lên.
Trước mặt Tô Trạch có hai điểm nhìn.
Một cái là lão già tiều tụy ngồi ngay ngắn trên giường ngọc, hai tay từ từ nâng lên.
Một cái là thiếu niên tràn đầy sinh lực, đứng trước giường ngọc, khuôn mặt tuấn tú, trong mắt ánh lên sự kinh hãi.
Người vừa mới mở miệng, đương nhiên là ông già không biết đã chết bao nhiêu năm!
Tô Trạch nâng cánh tay khô héo lên, ngạc nhiên mà đánh giá cơ thể này.
Rất nhanh, sau khi đã thích ứng được tình hình hiện tại.
Tô Trạch bắt đầu thử đào bới thông tin trong cơ thể này.
Đan điền bên trong.
Trong một thời gian ngắn.
Đan điền hiện ra sự mênh mông rộng lớn như một tiểu thế giới, âm u đầy chết chóc, hoàn toàn u ám.
Từng hồ nước nhỏ nằm trong đó, làm dòng chảy bên trong ngưng kết thành linh lực ở thể lỏng.
Suy nghĩ của Tô trạch thay đổi rất nhanh, đái khái suy đoán được thực lực của cơ thể này khi còn sống.
Tu sĩ trong thời Độ Kiếp cảnh.
Chỉ còn cách Đại Thừa một bước.
Một tu sĩ như thế, lại im ắng không tiếng động mà tọa hóa ở nơi đây.
Trong lòng Tô Trạch khẽ rung lên, chuyển ánh mắt đến đầu lâu bên trong Nê Hoàn Cung.
Thần niệm vừa mới đi vào Nê Hoàn Cung.
“Ầm!”
Tiếng nổ vang lên như tiếng sấm.
Đèn trong Nê Hoàn Cung sáng lên, như thể có thứ gì đó vừa được kích hoạt.
Trong đan điền, từng hồ nước bắt đầu sôi trào, rất nhiều linh lực tràn ra khắp cơ thể, tiếng đôm đốp nhẹ vang lên phát ra từ trong xương.
Thân thể này, dường như đã thực sự sống lại.
Bản thể Tô Trạch quan sát sự biến hóa của thân xác ông già, nhưng cũng không phản ứng gì nhiều.
Thần niệm của hắn vậy mà có thể đạt tới thân thể này của Nê Hoàn Cung, ông già này vậy mà đã hoàn toàn chết.
Bây giờ thân xác có phản ứng.
Nhưng mà đó là bởi vì trong Nê Hoàn Cung lại xuất hiện thần niệm, vô tình kích hoạt một số bản năng trong thân xác mà thôi.
Đột nhiên.
“Ừm.”
Tô Trạch phát hiện ra gì đó.
Trong ông già của Nê Hoàn Cung, có tồn tại từng chút từng chút ánh sáng.
Đó là …Mảnh vỡ của thần hồn.