Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 757 - Chương 757: Manh Mối (2)

Chương 757: Manh mối (2) Chương 757: Manh mối (2)

Đôi mắt Tô Trạch sáng lên, lúc này làm cho thần niệm bắt đầu dò xét những mảnh vỡ thần hồn kia.

Chỉ trong chớp mắt.

Những mảnh ký ức rải rác hiện ra trước mắt Tô Trạch.

Có rất nhiều hình ảnh trong đó, có hình ảnh ông già tu luyện khi còn trẻ, có chiến đấu, có luyện ập,…

Những mảnh kí ức hiện lên rất vụn vặt, khoảng cách rất lớn.

Tô Trạch hết sức chăm chú, quan sát vô cùng cẩn thận, muốn có thể tìm ra từ trong đó điều gì đó có tác dụng.

Cuối cùng.

Một mảnh kí ức đặc biệt rõ ràng và hoàn chỉnh đã xuất hiện.

Ông già lúc này, đã ở tuổi già, đã đi đến nơi ẩn cư.

Khi hắn đang hấp hối, chau mày.

Nhờ vào thần niệm bện trong thể xác, Tô Trạch nghe được một giọng nói già nua.

Là một đoạn kinh văn.

Hoặc là nói…Đó là sự lý giải của ông già.. đối với việc tu luyện.

Tô Trạch cảm nhận những điều đó một chút, và thấy rằng nó chẳng có tác dụng gì đối với bản thân.

Có rất nhiều công pháp Đại Thừa ở đó, rất nhiều công pháp bí tịch đều chẳng có ích gì đối với hắn.

Đoạn mảnh vỡ kí ức này rất dài.

Sau hồi lâu.

Trái tim Tô Trạch khẽ nhảy.

Trong kí ức vụn vặt, xuất hiện bóng dáng tu sĩ khác.

“Lão Tần, ngươi còn chưa chết à?”

Từ góc nhìn của Tô Trạch, ông già vừa đi ra khỏi tiểu viện, thì một giọng nói vang lên từ phía sân đối diện.

“Đến ngươi còn chưa chết, sao ta lại có thể chết được?”

Giọng nói của ông già không còn khàn khàn như vậy nữa.

“Lão Thái thôn Nam, mấy ngày trước vừa mới tọa hóa.”

“Ừm?

……Tọa hóa cũng tốt. hắn vốn đã rơi vào ma chướng, ngày đêm đều sống trong đau khổ, tọa hóa cũng coi như là được giải thoát.”

“Nói cũng đúng, những mà mấy lão bất tử chúng ta, có ai là không rơi vào ma chướng?”

“…”

Ông già trầm mặc một lát.

Ngay lập tức, giống như là nghĩ ra điều gì đó, lại mở miệng hỏi lần nữa.

“Lão Lý đâu? Hắn thế nào rồi?”

“Không biết nữa, một thời gian trước từng gặp mặt hắn, hắn nói là có đột phá nên muốn chuẩn bị.”

Nhưng…Ngươi cũng biết rồi đấy loại công pháp kia không phải dễ dàng như vậy.

Vốn là đồ vật trái với Thiên Đạo, sao mà thăng tiến được chứ?

Người tu luyện như chúng ta, tuy nói là chống với trời, nhưng nói cho cùng vẫn là tuân theo quy luật đại đạo, như vậy chẳng khác nào tìm Trường Sinh đạo quả hư vô mờ mịt cả.

Nhưng hắn thì sao?

Hắn muốn lách hẳn qua đại đạo, trốn tránh quy tắc của thiên địa này, muốn mình thoát ra khỏi quy tắc… Điều này sao có thể cơ chứ?”

“Chi bằng đi xem hắn.”

“Được, đi xem một chút.”

Hình ảnh dần trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa.

Mảnh vỡ kí ức dừng ở đây, không còn có mảnh mới xuất hiện.

Tô Trạch lấy lại tinh thần, thu hồi thần niệm, trong mắt lóe lên kim quang sáng chói, vui mừng hiện lên trên nét mặt.

Thực sự tìm thấy thông tin hữu ích!

Vào thời khắc hình ảnh cuối cùng, hắn lờ mờ thấy được hướng đi và mục tiêu của hai vị tiền bối.

Lại thông qua tin tức trong cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

Tô Trạch nắm chắc được chín mươi chín phần trăm, nơi ở của vị tiền bối họ Lý kia chính là mục tiêu của cả bọn.

Có được manh mối, tất nhiên đến hành động.

Tô Trạch lùi lại một bước, thi lễ trước ông già đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường ngọc trước mặt.

Tính kỹ ra thì ông già này cũng coi là trưởng bối của hắn, vẫn nên tôn trọng.

Sau đó.

Tô Trạch quay người rời khỏi tiểu viện, đi theo con đường trong mảnh ký ức, đi về phía sâu trong thôn.

……

Khi bóng dáng Tô trạch dần biến mất trong màn sương mù dày đặc.

Ngoài cửa thôn.

Hàng loạt bóng người bước ra từ khu rừng rậm rạp.

Bọn họ ăn mặc giống nhau, quần áo lộng lẫy, tướng mạo nhìn có vẻ rất trẻ trung.

Trong đó có nam có nữ, khí tức mạnh mẽ, đều ở cảnh giới Hợp Đạo.

“Sư huynh, đây là nơi cuối cùng của bí cảnh sao?”

Một giọng nữ du dương như chuông gió vang lên.

Trong số các nam nữ, có một bóng người cao lớn rắn rỏi đứng đầu trong đội.

Khí tức của hắn là mạnh mẽ nhất, có một chút kiêu ngạo trên lông mày.

Năm gần tám mươi tuổi, tu vi của hắn đã đạt tới Hợp Đạo đỉnh phong, thực lực cũng thuộc hàng xuất sắc nhất trong các đệ tử nội môn.

Được xem như người có triển vọng trở thành đệ tử chân truyền nhất.

Mà bản thân môn phái của hắn, Thái Huyền môn, cũng là môn phái lớn của Thần Châu phía Đông, trong môn phái có vô số cường giả, thậm chí còn có một Thái Ất Kim Tiên trấn tọa.

Với thực lực như vậy, cũng đã được coi là mạnh mẽ trong toàn bộ Địa Tiên giới!

Là tồn tại đứng đầu trong các đệ tử nội môn.

Ôn Thừa Càn hắn tất nhiên là có đủ tư cách để tự hào!

Nghe thấy giọng nói bên tai.

Trên khuôn mặt lãnh đạm của Ôn Thừa Càn nở một nụ cười, quay đầu lại khẽ nói:

“Tất nhiên là vậy.”

Thiếu nữ bên cạnh trên mặt tràn đầy sự háo hức và tò mò: “Sư huynh, chúng ta thật may mắn khi có thể tìm thấy một bí cảnh ở một nơi gần với nơi hoang dã như vậy.”

“Đúng vậy, không ngờ lần xuất sơn lịch luyện này lại gặp được một niềm vui bất ngờ.”

“Bên trong chắc chắn sẽ có đồ tốt, chúng ta đã gặp rất nhiều nguy hiểm trên đường đi, có thể tưởng tượng rằng ở nơi cuối cùng chắc chắc sẽ có bảo vật!”

“Loại bí cảnh này thường là còn sót lại từ thời kỳ Thượng cổ, có vẻ như vẫn chưa được khai quật, nói không chừng thực sự có thứ tốt.”

“Vậy thì phải phải nghiêm túc một chút, ta hy vọng trở thành một đệ tử nội môn trong cuộc thi tiếp theo.”

Nghe thấy giọng của Ôn Thừa Càn.

Trong nhất thời, hơn mười đệ tử Thái Huyền môn xung quanh bàn tán rất nhiều, hiển nhiên là đều rất mong chờ.

Nghe vậy trong mắt Ôn Thừa Càn không khỏi hiện lên sự khinh thường.

Chỉ là một bí cảnh nho nhỏ, cho dù đồ vật tốt đến đâu, thì có thể tốt hơn bảo vật ở Thái Huyền môn sao?

Lại nói về lần lịch luyện này.

Nếu không phải vì Lâm sư muội trông cũng không tệ, hắn cũng không lười đưa đám đệ tử ngoại môn này đi chơi.

Có thời gian như vậy, mình ở trong tông môn tu luyện không phải tốt hơn sao?

Trong lúc đang suy nghĩ.

“Sư huynh, sư huynh?”

Một giọng nói ngọt ngào lọt vào tai Ôn Thừa Càn, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Bình Luận (0)
Comment