Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 758 - Chương 758: Thái Huyền Môn

Chương 758: Thái Huyền môn Chương 758: Thái Huyền môn

Quay đầu lại nhìn, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tinh xảo kia, nụ cười trên mặt Ôn Thừa Càn càng thêm nồng đậm, sự nóng nảy trong lòng cũng tan biến hơn nửa.

“Chúng ta nhanh vào xem đi.”

Lâm Tử Huyên nhìn người sư huynh mà nàng ngưỡng mộ nhất, trong đôi mắt xinh đẹp đầy sự mong đợi.

Tâm trạng của Ôn Thừa Càn rất tốt, nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi, chúng ta vào xem có thứ gì thú vị hay không.”

Sau đó.

Hắn dẫn đầu và đi về phía trước.

Một đám đệ tử Thái Huyền môn theo sát phía sau, không dám rời nửa bước.

Vừa đi đến con đường phía trước thôn.

Bước chân của Ôn Thừa Càn dừng lại, đôi mắt nheo lại, nhìn thẳng về phía trước.

Hắn dừng lại, những đệ tử khác tự nhiên không dám tự ý hành động, lần lượt dừng lại, vừa định lên tiếng hỏi.

Đột ngột.

Tiếng cảm thán vang lên.

“Đó là... Ngọc Sinh Tử Âm Dương!?”

Lâm Tử Viễn nhìn viên ngọc treo trên cành kia, đôi mắt xinh đẹp mở to, miệng nhỏ khẽ hé ra, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.

Giọng nói rõ ràng lọt vào tai của mỗi đệ tử.

Ngay lập tức.

Đồng tử của tất cả đệ tử đều co rút lại, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía viên ngọc treo trên cành cây kia.

“Là ngọc Sinh Tử Âm Dương thật kìa!”

“Bảo vật đáng quý như thế lại treo trên cây thế này sao!??”

Một giọng nói đầy khiếp sợ vang lên.

Ôn Thừa Càn nhìn chằm chằm vào khối ngọc đen trắng kia, trong đáy mắt hiện lên một tia kinh hỉ không thể nào che giấu.

Ngọc Sinh Tử Âm Dương!

Một bảo vật có thể trấn áp sự sống và cái chết!

Cho dù là ở trong Thái Huyền môn, thì cũng được coi là một bảo vật quý hiếm khó thấy được!

Thứ này không có cấp độ cụ thể, không có giá trị cụ thể.

Nhưng đối với một số tu sĩ thì chính là bảo vật vô giá.

Nếu được xử lý đúng cách, có thể được bán với giá cao!

Mà thu nhập này có thể đổi lấy rất nhiều tài nguyên tu luyện trong tông môn!

Bằng cách này, con đường trở thành một đệ tử chân truyền sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều!

Suy nghĩ trong đầu Ôn Thừa Càn thay đổi liên lục, đưa ra kết luận gần như ngay lập tức.

Ngọc Sinh Tử Âm Dương, nhất định phải thuộc về chính mình!

Về chuyện có ai phản đối phản đối hay không.

Chuyện đó không nằm trong phạm vi cần phải lo lắng của hắn.

Thực lực của hắn là mạnh nhất, nếu không phải là nhờ hắn thì những đệ tử khác căn bản là không thể khám phá ra bí cảnh này, càng không cần phải nói đến việc vượt qua đại trận ở bên ngoài.

Mình ra tay, lấy một ít thứ tốt cũng là chuyện bình thường.

Cùng lắm thì sau khi vào trong thì tùy tiện tìm một số thứ chia cho bọn họ, đủ để bọn họ hài lòng.

Có thể treo ngọc Sinh Tử Âm Dương ở cổng thôn, ở nơi phơi nắng phơi gió.

Ở bên trong chắc chắn sẽ có có nhiều bảo vật quý giá hơn nữa!

Trong mắt của Ôn Thừa Càn lóe lên sự phấn khích, sự hứng thú tăng cao, trong lòng cực ky mong chờ.

“Hy vọng, những thứ bên trong không làm ta thất vọng!”

Hắn thầm nghĩ.

Mà tại thời điểm này.

Nhiều đệ tử ở bên cạnh chợt nhận ra điều gì đó, đều im lặng.

Ngọc Sinh Tử Âm Dương đương nhiên là thứ tốt.

Nhưng.

Nhiều khi muốn có bảo vật, cần có thực lực nhất định.

Trong số các đệ tử có mặt, tất nhiên đều là Hợp Đạo.

Những chệnh lệch giữa Hợp Đạo với Hợp Đạo vẫn rất lớn.

Đặc biệt là tu vi của Ôn Thừa Càn đang ở Hợp Đạo đỉnh phong, chỉ còn cách một bước là đã tới Độ Kiếp cảnh.

Bọn họ đều là những đệ tử ngoại môn khó khăn lắm mới đạt chuẩn, tu vi chỉ ở Hợp Đạo sơ kỳ, đệ tử cao nhất là trung kỳ.

Căn bản không phải là đối thủ!

Địa Tiên giới rất tàn khốc.

Đặc biệt là khi nói đến phương diện tu luyện, tranh đấu giữa các tu sĩ đều đầy máu tanh.

Do đó.

“Cuộc tỉ thí nội môn sắp bắt đầu rồi, Ôn sư huynh được chân truyền kiếm quyết, ngọc Sinh Tử Âm Dương vừa hay lại có thể gia tăng thực lực cho sư huynh.

Cho nên ta nghĩ... ngọc Sinh Tử Âm Dương vẫn thích hợp cho sư huynh.

Đợi đến khi sư huynh trở thành đệ tử chân truyền, chúng ta cũng có thể ké chút ánh sáng của sư huynh, để xem sau đó ai dám bắt nạt chúng ta!”

Một thanh niên xấu xí tiến lên, vẻ mặt nịnh nọt nói.

Ngay khi những lời này nói ra, các đệ tử khác cũng lao nhao đồng ý.

“Vương Linh nói đúng, trọng bảo như vậy đương nhiên là phải dành cho người có tài, sư huynh là người có thực lực mạnh nhất, nếu không có hắn, chúng ta sẽ không thể tìm được nơi này...”

Những đệ tử có thể tồn tại trong một môn phái lớn như Thái Huyền môn đều có thể xem là người thông minh.

Bọn hắn mồm năm miệng mười nói, như thể Ôn Chính Đình không lấy ngọc Sinh Tử Âm Dương thì sẽ là chuyện khó mà chấp nhận được.

Ôn Thừa Càn nghe những lời xu nịnh của bọn họ, trong lòng cực kỳ hưởng thụ, nhưng mà vẫn không biểu hiện ra bên ngoài.

Mãi cho đến cuối cùng, khi Lâm sư muội có khuôn mặt xinh đẹp kia lên tiếng.

Lúc này hắn mới gật đầu: “Tấm lòng của các sư đệ sư muội ta đã hiểu được.”

Các đệ tử của Thái Huyền môn đều vui mừng khôn xiết, chúc mừng một phen, tạo ra một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.

Tuy nhiên.

Trong lòng các đệ tử cảm thấy như thế nào thì không có cách nào để biết được.

“Tất cả đều theo sát ta, chắc chắn trong đó nhất còn có bảo vật khác, tới lúc đó sư huynh giúp các ngươi lấy!”

Vừa lấy được bảo vật, bên tai còn có tiếng các đệ tử nịnh hót, bên cạnh còn có sư muội xinh đẹp.

Ôn Thừa Càn chỉ cảm thấy tâm trạng của hắn rất tốt, vô cùng thoải mái, có cảm giác như muốn hét vang một tiếng.

Hắn dời tầm mắt, khóa chặt ngọc Sinh Tử Âm Dương treo trên cành, khóe miệng nở nụ cười.

Mũi chân khẽ nhún.

Bóng dáng của Ôn Thừa Càn và các đệ tử biến mất, trong nháy mắt đã xuất hiện dưới gốc cây.

Nhìn vào miếng ngọc trong suốt kia.

Niềm vui trong mắt Ôn Thừa Càn không thể kìm nén được nữa, dùng tay nắm lấy.

Thôn Tàn Lão.

Tô Trạch đang đi trong sương mù dày đặc, giơ tay không thể nhìn thấy rõ năm ngón.

Thần niệm bị áp chế dữ dội hơn, thậm chí muốn nhô ra khỏi Nê Hoàng Cung cũng cực kỳ khó khăn.

Tô Trạch bước đi rất cẩn thận, gần như bước từng bước một, vì sợ rằng mình sẽ chạm vào loại trận pháp nào đó.

Dựa theo lộ trình trong các mảnh ký ức.

Hắn dần thâm nhập vào sâu trong thôn Tàn Lão.

Bình Luận (0)
Comment