Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 788 - Chương 788: Hổ Linh Cốc, Lỹ Võ Chiến Thử Yêu

Chương 788: Hổ Linh cốc, Lỹ Võ chiến Thử yêu Chương 788: Hổ Linh cốc, Lỹ Võ chiến Thử yêu

Sát ý lạnh như băng trong nháy mắt bộc phát ra!

“Đáng chết!!!”

“Là kẻ nào, lại dám giết khách quý của Hổ Linh cốc ta!!!”

Hổ Liệt giận điên lên, ngửa đầu rống to, sóng khí màu trắng đánh tan đám mây xung quanh, tiếng rống điếc tai vang vọng ở trong biên giới vùng đất hoang!

Sứ giả ở sâu trong vùng đất hoang, hi vọng hưng thịnh của Hổ Linh cốc, nhưng lại đứt đoạn ở nơi này!!?

Vừa nghĩ tới chuyện sau khi trở thành thế lực phụ thuộc, đan dược, công pháp, thần binh, bí quyết... mà bên trên sẽ chia cho.

Đó là hi vọng để hắn đột phá đến Độ Kiếp!

Nhưng hiện giờ… Tất cả đều tan thành mây khói.

Thậm chí còn sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Mặc dù sứ giả chỉ là Hóa Thần, nhưng lại đại biểu cho mặt mũi của vị ở sâu trong đất hoang kia.

Sứ giả chết rồi, chẳng khác nào vị kia bị tát thẳng vào mặt!

Khi mà đã truy cứu thì hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng!

“Đáng chết! Đáng chết! Rốt cuộc là kẻ nào!?”

Hổ Liệt nóng nảy, nhưng lại không nghĩ tới chuyện hung thủ ở trong thôn.

Người mạnh nhất trong đó cũng chỉ là một gã Kim Đan, sao có thể là hung thủ sát hại sứ giả được chứ!

Chuyện cấp bách nhất hiện giờ là tìm ra tên hung thủ kia, có vậy thì mới bàn giao được với vị ở sâu trong đất hoang kia.

“Trước giết chết những con kiến hôi đã làm nhục cơ thể của sư giả đã.”

Ánh mắt của Hổ Liệt lạnh lùng, tàn bạo, thản nhiên nói: “Đi, đi rút gân lột da những Nhân tộc này, hồn phách thì thu vào Luyện Hồn phiên.”

Nói xong, trong tay của hắn xuất hiện một lá cờ có hắc khí vờn quanh.

“Vâng!” Thử yêu cung kính nhận Luyện Hồn phiên, quay đầu nhìn về phía thôn xóm ở nơi xa, trong mắt lộ vẻ tàn nhẫn.

Đây là một cơ hội biểu hiện ở trước mặt Phó Cốc chủ đại nhân, tuyệt đối không thể thất bại!

Và chắc chắn sẽ không có chuyện thất bại.

Mình là Nguyên Anh cảnh, trong thôn kia mới chỉ có một tu sĩ tự tu hành Kim Đan cảnh, đối phó dễ như ăn cháo.

Một luồng sáng đen xuất hiện.

Thử yêu xuất hiện ở bầu trời của thôn, nhìn Man tộc mặt mũi trắng bệch ở phía dưới, nó cười lạnh một tiếng, đột nhiên phất tay.

“Vù!”

Tiếng xé gió chói tai vang lên.

Một luồng huyết quang xuất hiện và bắn về phía Man tộc ở trên tường rào!

Lúc Thử yêu tỏ ra lạnh nhạt, nghĩ rằng một kích đó chắc chắn có thể giải quyết được tên to xác kia thì.

“Keng!”

Huyết quang nổ tung, tiếng keng chợt vang lên.

Nụ cười trên khóe miệng của Thử yêu khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trong hồng quang nổ tung kia xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Lỹ Võ khẽ quát một tiếng, bổ nhào về phía Thử yêu!

Yêu tộc trước mắt chỉ có tu vi Nguyên Anh.

Lỹ Võ được tu hành công pháp hoàn chỉnh tự tin rằng mình đánh bại được đối phương!

Con ngươi của Thử yêu co rụt lại, một đôi móng nhọn lóe chớp, cào mạnh về phía Lỹ Võ đang lao tới!

Nhưng.

Khi móng nhọn và nắm đấm chạm nhau, cảnh tượng nắm đấm chia năm xẻ bảy theo như dự đoán không xuất hiện.

Thử yêu cảm thấy có một luồng sức lực truyền tới từ móng vuốt.

“Ầm!”

Một bóng đen bay ra như đạn pháo, đụng gãy tận mấy cây đại thụ rồi cuối cùng hãm vào trong một cây đại thụ ba người mới ôm hết được!

“Khụ khụ...”

Thử yêu phun ra một ngụm máu tươi, hai cánh tay cong queo một cách quỷ dị, rõ ràng đã bị đánh gãy!

Nó nhìn người đàn ông Man tộc ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và hoảng loạn!

Lực lượng thân thể của Yêu tộc rõ ràng mạnh hơn Nhân tộc!

Mặc dù nó là Thử yêu thì vẫn là như thế!

Chứ càng không cần phải nói tới chuyện đối phương chỉ có tu vi Kim Đan mà thôi, mình lại là Nguyên Anh trung kỳ đó!

Qua một kích, bên chịu thiệt lại là mình ư!??

Chuyện này có hợp lý không?

Hợp lý thế nào được!

Nghĩ đến chuyện Phó Cốc chủ đang nhìn ở phía xa.

Trong lòng Thử yêu bỗng dấy lên chút lệ khí, hai mắt nó đỏ ngầu, yêu lực quanh người cuồn cuộn.

Nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó.

Một bóng ma đã bao phủ lấy nó.

Lỹ Võ là tu sĩ ở vùng đất hoang, bản năng chiến đấu có đủ, một kích trúng địch, đương nhiên là phải thừa thắng xông lên rồi!

Lực lượng cuồng bạo tụ lại trên nắm đấm của hắn.

Nhìn Thử yêu ở trước mặt, trong đầu Lỹ Võ bỗng vang lên một tiếng hô đánh hô giết!

“Chết!”

“Rầm!”

Máu thịt nát bét, máu đỏ tươi và mảnh vỡ xương cốt xám trắng bắn ra.

Cả người Lỹ Võ bị máu tươi nhuộm đỏ, trông đáng sợ vô cùng.

Hắn nhìn thi thể nát bét của Thử yêu ở trước mắt, có hơi sững sờ, hắn không ngờ uy lực một quyền của bản thân lại lớn tới thế!

Đối phương là Yêu tộc Nguyên Anh cảnh, nhưng lại bị đánh chết bởi một quyền của mình.

Nếu là trước kia, thì đây là chuyện không bao giờ hắn dám nghĩ tới.

Hắn thầm nghĩ trong đầu, rồi ý thức được ngay đây là nhờ công pháp.

Lòng còn chưa kịp thấy mừng rỡ.

Một luồng sát ý lạnh lẽo thấu xương chợt phủ xuống!

“Thú vị, quả là thú vị, một gã Kim Đan, lại giết chết được cả Nguyên Anh!”

Người Lỹ Võ cứng đờ, không thể động đậy, hắn cố ngẩng đầu lên rồi nhìn thấy một bóng dáng cường tráng cả người toàn bắp thịt.

Ánh mắt âm trầm của Hổ Liệt liếc qua Lỹ Võ, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm môi: “Máu của ngươi… Rất hấp dẫn ta, chắc là thiên tài của Nhân tộc rồi.

Thế nên... Chất thịt của ngươi chắc chắn là rất ngon đây!”

Nói xong, hắn nở nụ cười tàn nhẫn, thản nhiên nói: “Ngươi rất may mắn, có thể sống thêm được một thời gian ngắn!”

Vừa dứt lời.

“Rầm!”

Uy áp khủng bố tựa như núi lở xuất hiện, đè xuống người Lỹ Võ như lật núi lấp biển.

“Rắc rắc...”

Thoáng cái.

Một loạt âm thanh trong xương cốt vang lên.

Lỹ Võ nổi giận gầm lên một tiếng, liều mạng chống cự.

Nhưng.

Sự chênh lệch về thực lực quá là lớn.

Là đại yêu Hợp Đạo, uy áp của Hổ Liệt không phải thứ mà Lỹ Võ ngăn được.

“Rắc!”

Tiếng xương cốt gãy lìa lanh lảnh vang lên, xương đùi của Lỹ Võ bị rạn, cả người run rẩy.

Ngay lúc hắn sắp phải quỳ rạp xuống đất.

Một bóng dáng khá là thon gầy xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Kim quang nhàn nhạt xuất hiện, bao phủ lấy Lỹ Võ.

Chỉ một thoáng.

Lỹ Võ cảm giác áp lực kinh khủng quanh mình trong nháy mắt đã biến mất tăm hơi, hắn như ngâm mình trong hồ nước nóng, ấm áp cả người.

Bình Luận (0)
Comment