Kim mang chui vào trong thân thể của hắn, chữa trị hết những máu thịt và xương cốt bị tổn thương của hắn!
Hắn vừa khôi phục lại như cũ thì trong mắt bỗng toát lên vẻ lo âu, hắn muốn nhắc nhở Tô Trạch vừa mới xuất hiện.
Cảm giác mà Hổ yêu ở trước mặt mang lại cho hắn còn khủng bố hơn Ma Lang mấy ngày trước!
Nhưng hắn còn chưa kịp nói thì Tô Trạch đã giơ tay ngăn cản.
Lỹ Võ hơi sững sờ, thấy Tô Trạch tỏ ra bình tĩnh thì bỗng thấy yên lòng, không nói gì thêm.
“Hửm?”
Hổ Liệt khẽ cau mày, nhìn về phía Tô Trạch bỗng xuất hiện, vẻ mặt có hơi ngưng trọng.
Lúc Tô Trạch xuất hiện, hắn không hề phát hiện ra, lặng lẽ cứ như bỗng dưng xuất hiện vậy!
Nếu như hắn xuất hiện ở bên cạnh mình rồi đánh lén...
Nghĩ tới đây, sau lưng Hổ Liệt thấy ớn lạnh, nổi da gà.
Tu sĩ Hợp Đạo!
Thằng nhãi trắng trẻo, trông vẻ yếu ớt trói gà không chặt ở trước mặt này là một tu sĩ Hợp Đạo!!!
Nơi này là biên giới vùng đất hoang, sao lại có tu sĩ Hợp Đạo nhân loại lạ mặt xuất hiện chứ?
Ở trong ấn tượng của Hổ Liệt.
Hễ là Nhân tộc có tu vi đạt tới Hợp Đạo thì hầu hết đều là đệ tử tiên tông ở nơi sâu trong đất hoang!
Ngoài bọn họ thì chẳng có tán tu nào lại có tu vi Hợp Đạo cả!
Các loại tài nguyên trong vùng đất hoang đều bị mấy thế lực lớn trong vùng đất hoang khống chế trong tay, không có lượng lớn tài nguyên để sử dụng, tán tu bình thường rất khó tu luyện tới cảnh giới Hợp Đạo.
Mà trong đất hoang nguy cơ tứ phía, tu sĩ Nhân tộc bình thường nếu như không gia nhập vào một thế lực nào đó tìm che chở thì rất khó sinh tồn!
Vì vậy.
Sau khi phát hiện cảnh giới của Tô Trạch, lúc này Hổ Liệt nghĩ rằng hắn là đệ tử tiên tông ở sâu trong đất hoang!
Hắn tỉnh táo lại rất nhanh, thu khí tức lại, ôm quyền trầm giọng hỏi: “Các hạ có ý gì đây?
Thằng cha Man tộc này giết chết tu sĩ của Hổ Linh cốc ta, ta đuổi bắt hắn là chuyện hợp tình hợp lý, sao ngươi lại ra tay cản trở?”
Hổ Liệt không chắc về lai lịch, thực lực của Tô Trạch nên không ra tay luôn.
Dù hắn tự tin rằng thực lực của bản thân không yếu, không kém gì Hợp Đạo của Nhân tộc đang ở trước mặt.
Nhưng khả năng cao đối phương là đệ tử tiên tông ở nơi sâu, đây không phải là loại người mà hắn và cả Hổ Linh cốc chọc được.
Nếu như sứ giả không chết, Hổ Linh cốc gia nhập vào dưới trướng của vị đại yêu kia thì hắn còn có chút tự tin.
Nhưng bây giờ… Khi trở mặt với đệ tử tiên tông thì hậu quả của nó Hổ Linh cốc không tài nào gánh nổi!
Thế nên hắn rất khách sáo, không ra tay ngay.
Tô Trạch nghe nói như thế, thì nhìn Hổ Liệt từ trên xuống dưới một lượt, âm thầm tính giá trị của mỗi bộ vị.
Hổ Liệt cảm thấy có một ánh mắt làm hắn thấy rợn người đang nhìn.
Ánh mắt kia… Cứ như đang nhìn một con súc vật đợi làm thịt vậy!
Thoáng cái.
Sắc mặt của Hổ Liệt xụ xuống: “Các hạ có ý gì đây? Đừng nói ngươi muốn kết thù với Hổ Linh cốc bọn ta chỉ vì một con kiến hôi cỏn con đấy nhé?”
Lỹ Võ nghe Hổ Liệt nói vậy, trong lòng thấy tức, trán nổi gân xanh, cả mặt đỏ bừng, trong mắt bốc lên lửa giận.
Đây là lần đầu tiên hắn khát khao lực lượng tới thế.
Không có lực lượng, thì hắn chỉ là một con kiến hôi muốn bóp chết lúc nào cũng được ở trong mắt những cường giả ở đây thôi.
Mạng của hắn không là gì, không có chút giá trị nào đối với những cường giả kia!
Hổ Linh cốc?
Hắn từng nghe nói qua cái tên này, hai vị Cốc chủ trong đó là đại yêu Hợp Đạo, thực lực có thể nói là kinh khủng!
Nếu như tiền bối trở mặt với Hổ Linh cốc thì chắc chắn sẽ rơi vào trong nguy hiểm.
Trong mắt Lỹ Võ ánh lên sự quyết tâm, nói với giọng khàn khàn: “Tiền bối, không cần để ý đến ta đâu, thực lực của Hổ Linh cốc rất mạnh, có hai tu sĩ Hợp Đạo...”
Màn sáng bán trong suốt trước mắt Tô Trạch biến mất.
Nghe lời mà Lỹ Võ nói, hắn lắc đầu.
“Thiên phú của ngươi rất tốt, nhất là về phương diện thân thể, ta thấy có rất nhiều thiên tài đều không bằng được ngươi.
Nhưng hình như ngươi … lại coi trọng thuật pháp hơn chút.
Thật ra thì, sau khi lực lượng đạt tới một trình độ nhất định thì nó còn mạnh hơn bất cứ thuật pháp nào.
Ngươi phải nhìn cho kỹ, ta chỉ biểu diễn một lần… Thứ được gọi là lấy lực phá vạn pháp thôi đấy!”
Lời vừa dứt.
Sắc mặt của Hổ Liệt chợt đổi, trong mắt sát ý đột nhiên xuất hiện!
Tên Hợp Đạo Nhân tộc này nói như thế chứng tỏ là muốn ra tay rồi!
“Cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, ngươi đâu cần trở mặt với Hổ Linh cốc ta chỉ vì một kẻ không khác gì súc vật như vậy!?”
Yêu khí quanh hắn tuôn trào, đôi mắt lóe lên hàn quang, lạnh giọng nói.
“Con kiến hôi?” Tô Trạch nghiêng nghiêng đầu: “Ngươi giết Nhân tộc ta ngay trước mặt ta, chẳng lẽ ta còn đứng trơ mắt nhìn được sao!?”
“Hoang đường!”
Hổ Liệt cười lạnh: “Đám tu sĩ Nhân tộc các ngươi giả nhân giả nghĩa như vậy từ khi nào thế?
Không phải đệ tử tiên tông thì đều là kiến hôi, đây là lời mà tiên tông các ngươi tự nói ra đó!”
Tô Trạch khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía Lý Hổ.
Lý Hổ lắp bắp nói: “Lời này… Đúng là có được truyền, đúng là cường giả tiên tông nói.”
Tô Trạch gật đầu, coi như là biết sơ qua về tông môn ở vùng đất hoang.
Người phàm có lẽ không khác gì mấy với cỏ dại ven đường khi ở trong mắt bọn họ.
“Bọn họ là bọn họ, ta là ta.”
Tô Trạch lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta chỉ cầu ý niệm được thông suốt...”
Trong lòng Hổ Liệt căng thẳng, người dần gồ lên, yêu lực cuồng bạo có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Bây giờ ta muốn giết ngươi, không giết ngươi thì ý niệm trong đầu không thông suốt được, đạo tâm sẽ có tổn hại, gây bất lợi với việc tu hành của ta.”
Tô Trạch nở một nụ cười như gió xuân, nói từng chữ từng câu một.
“Chán sống!”
Hổ Liệt giận tím mặt, hai cánh tay giơ lên cao, hắc quang trong tay lóe lên, một vuốt hổ khổng lồ được ngưng tụ lại yêu lực xuất hiện, đập thẳng về phía Tô Trạch!