“Ầm!”
Tiếng nổ vang điếc tai nhức óc, không gian chỉ xuất hiện chút chấn động, cũng không vỡ tan tành.
Độ củng cố của không gian trong Địa Tiên giới vượt xa phàm giới, cường giả Hợp Đạo có thể tạo ra được một chút động đã là không tệ rồi.
Bởi vậy có thể thấy được, uy lực trong một kích kia của Hổ Liệt mạnh nhường nào!
Song.
Vẻ mặt của Tô Trạch không hề thay đổi, thậm chí hắn còn tranh thủ quay đầu lại nói: “Ngươi nhìn cho kỹ.”
Sau đó.
Hắn bình tĩnh quay đầu, hào quang màu vàng trong mắt chợt lóe.
Chỉ trong nháy mắt.
Bóng dáng của Tô Trạch lặng lẽ biến mất!
Khi hắn lại xuất hiện thì đã đụng độ với vuốt hổ ở phía trước!
“Chán sống!”
Hổ Liệt lạnh lùng hừ một tiếng.
Một chiêu này dù là ai thì cũng không dám khinh thường, mà đón trực diện lỗ mãng như đối phương thì đúng là ngu xuẩn!
Tô Trạch nhìn vuốt hổ ở trước mặt, cảm nhận sức gió thổi qua bên tai, khóe miệng khẽ nhếch, để lộ nét cười mỉa mai.
Thực lực của Hổ yêu mạnh đấy.
Nhưng nếu so với Ôn Thừa Càn trước đó thì vẫn còn kém nhiều...!
Hắn giơ nắm tay phải lên, không sử dụng linh lực, không thi triển quyền pháp gì, không có bất kỳ kỹ xảo nào.
Hắn chỉ dùng sức mạnh của cơ thể.
Vung một đấm thẳng về trước bình thường không có gì lạ.
Chỉ trong tích tắc.
Nắm đấm va chạm với vuốt hổ.
“Ầm!”
Không có bất kỳ điều đáng hồi hộp nào.
Vuốt hổ màu đen có yêu khí lượn lờ nứt vỡ, một bóng dáng bay ra từ trong đó, trên nắm đấm mang theo khí thế trước nay chưa từng có, đánh thẳng tới Hổ yêu ở trên trời!
Sự mỉa mai trong mắt Hổ Liệt chợt tắt, kinh hãi hiện lên, hắn nhìn bóng dáng xông về phía mình kia với vẻ khó tin.
Sao lại thế được!?
Hắn cảm nhận được, ban nãy không có dao động pháp lực, tiên khí xung quanh cũng lẳng lặng, hơn nữa còn chẳng có dao động thần niệm nữa!
Nói cách khác, đối phương... . Đã đỡ một kích kia của mình bằng cơ thể!!!
Người này!
Con ngươi vốn đã nhỏ như lỗ kim châm của Hổ Liệt lại co rụt lại, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt tột độ dấy lên trong lòng, người hắn lùi hẳn ra sau bằng bản năng ý thức.
“Ầm!!!”
Tô Trạch đánh hụt một quyền, lực lượng cường hãn làm chấn động không gian, một vòng sóng gợn có thể thấy được bằng mắt thường nhanh chóng khuếch tán ra.
Rắc rắc rắc...
Chỉ một thoáng, vô số đại thụ xung quanh bị bẻ gãy, bị san thành bình địa.
Hổ Liệt bị chấn động quét phải, thân hình kịch chấn, phun ra một ngụm máu tươi, nhìn bóng dáng kia đầy kinh hãi, trong lòng thấy chấn động như dấy lên sóng to gió lớn.
Hắn không cảm giác sai!
Đó chỉ là lực lượng cơ thể mà thôi!
Nhưng đã tạo ra hiệu quả kinh khủng tới thế rồi!
Rốt cuộc lực lượng của người này mạnh tới đâu?!
Hổ Liệt không dám nghĩ, thậm chí còn chẳng có dũng khí để đối chiến, xoay người biến thành lưu quang màu đen bay đi xa.
Tô Trạch dừng lại trên không trung, cũng không truy kích, kim quang trong con ngươi sáng lên.
Vô số hạt giống Long Tượng trong cơ thể phát sáng.
“Đùng!”
Ánh điện chói mắt vờn quanh cánh tay hắn.
“Ầm!!!”
Ngay sau đó, một tia chớp to như núi đột nhiên xuất hiện, tiếng sấm chấn động thiên địa!
Hổ Liệt vốn đã trốn ra xa hoảng sợ quay đầu, ánh mắt bị ánh điện che đầy.
“Không! Ngươi không thể… Cốc chủ sẽ báo thù cho ta...”
Âm thanh im bặt.
Bóng dáng cao lớn của Hổ Liệt bị ánh điện bao phủ.
Trong ánh điện có một con hổ khổng lồ xuất hiện, nhưng ngay sau đó đã nổ tung.
Theo sau đó là một đạo tiếng kêu thảm thiết cuối cùng.
Hổ Linh cốc, Phó Cốc chủ Hổ Liệt Hợp Đạo trung kỳ người nổ tung, nguyên thần tiêu vong!
Bị Tô Trạch một quyền đánh chết!
Tô Trạch bình tĩnh thu nắm đấm, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
Một con yêu thú Hợp Đạo trung kỳ thôi, một quyền là đủ.
Lỹ Võ đã ngẩn người ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn máu thịt vụn vặn đang rơi chậm xuống ở phía xa, trên khuôn mặt toàn là sự khó tin và khiếp sợ!
Hắn vốn tưởng sẽ có một phen chiến đấu kịch liệt.
Nhưng ai ngờ được một trăm triệu không nghĩ tới, một đại yêu vượt qua Hóa Thần lại bị đánh chết chỉ với hai quyền!
Nhìn dáng vẻ của tiền bối, thậm chí còn chưa sử dụng toàn lực nữa!
Cứ như thể tiện tay đánh chết một con ruồi vậy!
“Đi lấy yêu đan về đây cho ta, phần thịt còn dư lại nướng chín, nhớ cho nhiều thì là và ớt đó.”
Tô Trạch nhẹ giọng nói với Lỹ Võ.
“Thì là?” Lỹ Võ sửng sốt, trong vùng đất hoang không có thứ này.
“Tóm lại là cho nhiều gia vị một tí.” Tô Trạch phất tay một cái, nói.
“Đã hiểu!”
Bây giờ Lỹ Võ hoàn toàn ở trong trạng thái ngờ nghệch, đầu óc trống trơn, không có năng lực suy nghĩ.
Nghe thấy lời của Tô Trạch thì hắn nghe lệnh rồi làm luôn.
Lỹ Võ vội vã chạy đi, chuẩn bị thu thập thịt và nội đan của Hổ yêu.
Người hắn đang run rẩy, sự khiếp sợ trong mắt đã chuyển hết thành hưng phấn.
Lực lượng!
Đó chính là lực lượng cực hạn nhất!
Nếu như tới một ngày nào đó, mình cũng nắm giữ được loại lực lượng này thì sao?
Lỹ Võ không dám tưởng tượng.
...
Cuối cùng mọi người trong thôn xóm cũng lấy lại tinh thần, nhìn Tô Trạch chậm rãi đi tới, trong mắt họ toát lên sự kính sợ tới cực điểm, như thấy thần minh vậy!
Mà sau sự kính sợ lại là sự cuồng nhiệt và sùng bái khôn cùng!
Man tộc tôn kính cường giả, nhất là cường giả Nhân tộc!
Tô Trạch ra tay hai lần, lần sua chấn động hơn lần trước, bóng dáng cường hãn đó đã hằn sâu vào trong đầu của bọn họ, kiếp này khó quên.
Chỉ chốc lát sau.
“Tiền bối.” Lỹ Võ đi tới, cầm một viên nội đan lớn trong tay.
Tô Trạch gật đầu, lấy nội đan rồi thu hồi luôn, số tu vi tăng được thêm mấy chục nghìn.
Lão tộc trưởng cũng tới, đứng ở bên cạnh Lỹ Võ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự sầu lo trong mắt đối phương.
Thấy Tô Trạch vẫn không nói gì, lão tộc trưởng bèn nói: “Thượng tiên, người ban nãy bị ngài đánh chết, hình như là cường giả của Hổ Linh cốc...”
“Hửm?”
Tô Trạch giương mắt, vẻ mặt bình tĩnh, lẳng lặng đợi đoạn sau.
Lỹ Võ đã nói hết mọi chuyện với lão tộc trưởng.
Vì vậy.
Hắn hít sâu một hơi, hai tay nắm quải trượng trong tay thật chặt, nói tiếp: “Thượng tiên, Hổ Linh cốc kia hoành hành ngang ngược ở vùng này, có thể nói là bá chủ ở nơi đây!