Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 791 - Chương 791: Cốc Chủ Của Hổ Linh Cốc

Chương 791: Cốc chủ của Hổ Linh cốc Chương 791: Cốc chủ của Hổ Linh cốc

Cường giả của bọn họ bị ngài đánh chết, chắc chắn những đại yêu kia sẽ không bỏ qua đâu!

Ta nghe Tiểu Võ nói, đại yêu có thực lực như vậy có lẽ trong Hổ Linh cốc còn có vài người lận, đến lúc đó họ mà liên thủ, e là thượng tiên ngài...”

Tô Trạch khẽ nhíu mày, không nói gì, câu nói kế tiếp mới là trọng điểm.

Nếu như câu đó làm hắn hài lòng, thì hắn có thể để lại chút mánh khóe cho thôn này.

Nếu như là giở cái motip bạch nhãn lang cũ rích ra...

Cùng lúc đó.

Lão tộc trưởng chỉ thoáng do dự, song cuối cùng cắn răng, trầm giọng nói:

“Bọn họ lắm yêu thế lại mạnh, dầu gì thì thượng tiên ngài cũng chỉ có một người, nếu như ở lại đây tiếp e sẽ rơi vào vòng vây của họ!

Vì vậy.

Thượng tiên nên về tông môn sớm chút đi, đừng làm mất thời gian ở nơi này nữa!”

Lỹ Võ trịnh trọng gật đầu: “Tiền bối, Hổ Linh cốc kia còn có dính dáng tới đại yêu sâu trong đất hoang đại yêu nữa, thực lực không thể khinh thường đâu!”

Tô Trạch hơi nhếch mày, cười như không cười nói: “Nếu như ta đi thì kết cục của các ngươi chắc sẽ thê thảm lắn nhỉ?”

Sắc mặt lão tộc trưởng thay đổi: “Thượng tiên đừng lo cho bọn ta.

Nếu mấy ngày hôm trước tiền bối không ra tay, thì người trong thôn bọn ta đã bị Ma Lang kia tàn sát hết rồi!

Mà cũng vì sự nhân hậu của tiền bối nên đại yêu của Hổ Linh cốc qua đây, một hớp uống một miếng ăn cũng là việc có định trước!

Ta sẽ để Lỹ Võ dẫn một phần tộc nhân rời đi, tìm một đất sống mới cho bộ lạc!

Tiền bối! Lần này bọn ta tới không phải là muốn làm liên lụy tiền bối, xin ngài mau đưa ra quyết định đi, đại năng của Nhân tộc ta không thể bị tổn thất vì chuyện thế này được!”

Lời mà lão tộc trưởng nói là thật lòng thật dạ.

Tu sĩ ra tay cứu giúp người phàm như Tô Trạch là hiếm có ở trong vùng đất hoang này.

Nhìn lên trước mặt lão tộc trưởng và Lỹ Võ.

Hai hàng lông mày của Tô Trạch bỗng có tia âm trầm lóe qua.

Thần niệm rút từ trên người của họ về.

Tô Trạch tươi cười, gật đầu: “Nói vậy cũng đúng, giết Hợp Đạo của bọn họ, chắc chắn là sẽ có rất nhiều phiền phức.”

Bỗng nhiên.

Hắn đổi chủ đề .

“Nướng chín chưa? Ta nhớ lúc giết chết hắn thì hắn cũng chín được một nửa rồi đẩy nhỉ?”

Lão tộc trưởng và Lỹ Võ đều sửng sốt, sau đó phản ứng lại chín mà Tô Trạch là gì.

Lỹ Võ lập tức lo lắng: “Tiền bối!”

“Đừng nhiều lời, ta có tính toán cả rồi.”

Tô Trạch vẫy tay, cười nói: “Chín rồi thì bưng lên đi, lâu rồi ta không được ăn.”

Đương nhiên, với tu vi hiện giờ của hắn thì đã tới cảnh giới tích cốc lâu rồi.

Không cần thức ăn vẫn có thể sống sót.

Ăn cũng là để thỏa mãn ham muốn ăn uống mà thôi.

Thấy thái độ kiên định của Tô Trạch, lão tộc trưởng và Lỹ Võ đều thấy hơi bất đắc dĩ, trong lòng nôn nóng nhưng không thể làm gì, chỉ đành sai tộc nhân mau bưng vuốt hổ đã nướng chín lên.

Tô Trạch nếm thử một miếng, mùi vị ngon đấy.

Nhất là trong thịt của đại yêu Hợp Đạo có chứa lượng lớn tinh hoa sinh mệnh, ăn rất chi là ngon.

Hắn ăn thong dong chậm rãi, chẳng hề có chút căng thẳng nào.

Lỹ Võ thì chẳng có tâm trạng đâu mà ăn, hắn đang tranh thủ thu xếp cho tộc nhân chuẩn bị di chuyển.

Chuyến này, sợ là dữ nhiều lành ít.

Phần lớn tộc nhân đều là người bình thường, cho dù thân thể khỏe mạnh hơn người thường rất nhiều.

Nhưng đó cũng là với người bình thường thôi.

Còn với những Yêu tộc có tu vi kia thì tốc độ của bọn họ không khác gì tốc độ bò của con sên!

E không đi được bao xa là đã bị đuổi kịp rồi.

Nhưng ngồi chờ chết là chuyện không thể nào.

Lỹ Võ lặng lẽ quay đầu lại nhìn, thấy Tô Trạch đang ăn say sưa, hắn bỗng nhớ lại dáng vẻ ra tay ban nãy của Tô Trạch, trong lòng thấy ngưỡng mộ sùng bái.

Ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới gian khổ trong tương lai, với tu vi Kim Đan cảnh thì e hắn rất khó bảo đảm cho tộc nhân di chuyển an toàn được.

Bỗng chốc.

Trong lòng hắn thấy phức tạp khôn cùng, hắn rất muốn cầu Tô Trạch che chở tộc nhân.

Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng gạt bỏ ý định này.

Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, bọn họ luôn nhận được sự giúp đỡ từ tiền bối, lại chưa báo đáp được gì.

Còn về quặng tiên ngọc dưới đất.

Theo Lỹ Võ thấy, rất nhiều bảo vật trong vùng đất hoang không phải ngươi phát hiện thì sẽ là của ngươi.

Yếu tố quyết định chủ sở hữu cuối cùng của bảo bối là xem ai mạnh hơn ai!

Tiền bối bàn bạc thương lượng chứ không ra tay ngay là đã nhân từ lắm rồi!

Trong tình huống này, sao hắn còn đi cầu che chở được cơ chứ?!

...

Tô Trạch bỏ xương hổ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Lỹ Võ đang ở trước mặt.

“Thật ra thì các ngươi ở lại đây tốt đấy, nếu như di chuyển thì có khi sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Hắn thản nhiên nói.

Ngay từ lúc lên đường với đám người Lỹ Võ, Tô Trạch đã nắm rõ mồn một tình hình xung quanh rồi.

Thôn xóm mà Lỹ Võ ở có địa lý vị trí tốt nhất, vừa khéo tránh được phạm vi hoạt động của phần lớn yêu thú.

Nhưng di chuyển đến chỗ khác, không nói yêu thú Hóa Thần, chỉ yêu thú Nguyên Anh thôi cũng đã nhiều rồi.

Suy cho cùng Lỹ Võ chỉ là một người, không có ba đầu sáu tay, rất nhiều lúc không thể bảo vệ các tộc nhân an toàn được.

Sao Lỹ Võ không biết điểm này cơ chứ.

Nhưng hiện giờ không phải chuyện bọn họ có muốn di chuyển không nữa, mà là buộc phải di chuyển!

“Tiền bối…” Hắn thấp giọng nói, lắc đầu than thở.

“Ngươi biết Hổ Linh cốc kia ở đâu không?”

Tô Trạch bỗng nhiên hỏi.

“Hở?” Lỹ Võ sửng sốt, không biết Tô Trạch muốn làm gì: “Vị trí cụ thể của Hổ Linh cốc thì ta không rõ lắm, nhưng phương vị đại khái thì biết.

Ở hướng Đông của nơi này, chắc là ở gần Đông hải!”

“Được.” Tô Trạch gật đầu, đứng dậy.

“Tiền bối?” Lỹ Võ ý thức được gì đó, tỏ ra nôn nóng: “Ngài muốn tới Hổ Linh cốc ư?”

Tô Trạch nhìn hắn, cười nói: “Ngươi thông minh đấy.”

“Ngươi cũng đừng khuyên ta.” Hắn giơ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây cờ tối như mực: “Biết đây là gì không?”

Lỹ Võ mờ mịt lắc đầu: “Pháp khí?”

Bình Luận (0)
Comment