“Tạm coi vậy đi.” Tô Trạch gật đầu: “Nói chuẩn xác là Luyện Hồn phiên, luyện thành hình dáng thế này thì xem chừng cũng phải có , nói ít được có hồn phách của mấy trăm nghìn sinh linh ha.
Ta vừa nhìn qua, bên trong hầu hết đều là hồn phách của Nhân tộc, cũng đều là người bình thường.
Nếu các ngươi di chuyển, đại để là sẽ trở thành oan hồn trong pháp khí tương tự.
Đương nhiên, thật ra thì chúng ta cũng không thân thiết là mấy, các ngươi chết hết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì với ta.
Nhưng huyết mạch... của ngươi rất thú vị, sau này có lẽ sẽ có chút thành tựu, thôi ta ra tay thêm một lần vậy.”
Thấy Lỹ Võ dần trở nên kích động.
Tô Trạch vội vàng nói: “Chủ yếu là ta vẫn còn mục đích khác nữa, nhất định phải đi một chuyến mới được.”
Hắn không nói bậy.
Hổ Linh cốc, nếu chỗ này đã là thế lực của Yêu tộc.
Vậy thì chắc chắn sẽ có không ít Yêu tộc tụ tập ở trong Hổ Linh cốc.
Bản thân tới đó thu hoạch một phen, kiểu gì cũng được nhiều hơn tìm từng con một trong rừng rậm ở vùng đất hoang.
Tới thẳng sào huyệt hoặc là căn cứ của Yêu tộc, thì chắc chắn hiệu suất tăng lên rất nhiều!
Hơn nữa nghe Lỹ Võ nói, vị trí của Hổ Linh cốc kia rất gần Đông hải.
Vừa lúc luyện chế Huyền Thủy châu cần dùng tới nước biển Đông hải.
Lần này đi, một hòn đá ném trúng hai con chim, cớ sao mà không đi cơ chứ?
...
Hơn ba ngàn dặm bên Đông hải.
Hai ngọn núi cao vắt ngang cả vùng đất.
Giữa hai ngọn núi cao có một sơn cốc.
Cả sơn cốc bị một luồng sương đen bao phủ, trong đó thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng rít bén nhọn, cứ như thể có sinh vật nào đó đang gào thét.
Yêu phong thổi từng cơn, có một lớp mây đen trên bầu trời bao trùm lấy nơi này, luôn không có ánh nắng, trông vô cùng thâm trầm kinh khủng.
Trong cốc, có kiến trúc, chúng được chế tạo ra từ hắc thạch, trên rất nhiều hòn đá đều có vết máu khô.
Trong cả sơn cốc đều toàn mùi máu tươi nồng nặc.
Nếu như người bình thường tới đây chưa cần đợi gặp nguy hiểm gì, thì đã bị hơi thở âm hàn và mùi tanh quấy nhiễu, chết ngay tại chỗ rồi.
Nhưng đối với Yêu tộc ở nơi đây thì là hoàn cảnh sống tốt tới mức không thể tốt hơn.
Giờ này khắc này.
Trong đại điện ở nơi sâu nhất của sơn cốc.
Một con bạch hổ lẳng lặng đứng, ánh mắt trông về phía xa, như đang đợi gì đó.
Phía sau hắn, tất cả đại yêu đều im phăng phắc như ve mùa đông, không dám phát ra tiếng.
Bỗng nhiên.
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ ngoài điện.
Một đầu hổ khổng lồ xuất hiện, sau đó cơ thể cao lớn cũng lộ ra trong điện.
“Ầm!”
Hắn quỳ rạp xuống đất, làm đại điện hơi bị chấn động.
“Cốc chủ! Hồn đăng của Phó Cốc chủ … Tắt rồi!”
Âm thanh bén nhọn như đâm vào trong tai của tất cả đại yêu ở đây.
Chỉ một thoáng.
Trong điện lâm bỗng im thin thít.
Sau đó.
Một loạt tiếng xôn xao vang lên!
“Cái gì!? Hổ Liệt đã chết!? Không nói đùa với ông đây chứ?”
“Có phải nhầm lẫn gì rồi không?”
“Đầu ngươi bị lừa đá rồi hả? Hồn đăng tắt mà nhìn nhầm được à, Hổ Liệt chắc chắn là đã chết rồi!”
“Đủ rồi!!”
Một tiếng rống to vang ra, chấn cho cả đại điện rung chuyển.
Lập tức, trong điện lại im phăng phắc.
Tất cả đại yêu đều run rẩy nhìn bóng dáng cao lớn ở phía trước kia.
“Tra!”
Giọng nói thanh lãnh, ẩn chứa sát ý và lửa giận mãnh liệt.
“Tìm cho ra hung thủ giết Hổ Liệt, ta muốn hắn… Nợ máu phải trả bằng máu!”
Vừa dứt lời.
“Ầm!”
Cả sơn cốc đều chấn động, âm thanh như quỷ khóc sói gào truyền tới từ ngoài sơn cốc.
Trong chấn động có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, huyết quang lóe lên.
Trong đại điện, sắc mặt của tất cả đại yêu đều lạnh lẽo, đột nhiên đứng lên, nhìn về phía ngoài sơn cốc.
Chỉ thấy được.
Kim quang sáng chói tản ra, trông cứ như mặt trời mới mọc lúc ban mai vậy, chiếu rọi cả sơn cốc, mang lại chút dương khí cho sơn cốc bị yêu khí bao trùm này!
Song.
Luồng kim quang trông sinh cơ bừng bừng đó khi chiếu xuống người những Yêu tộc đang cháy tán loạn khắp nơi thì lại biến thành ánh sáng đoạt mạng.
Xèo xèo xèo...
Tiếng thịt bị đốt vang lên.
Tất cả Yêu tộc có tu vi không cao đều gào thét, cất lên những tiếng kêu thảm thiết, giãy dụa đầy đau đớn, trên người dấy lên ngọn lửa màu vàng, yêu khí cuồn cuộn bị tinh lọc không ngừng.
Gần như chỉ trong tích tắc, ít thì cũng có trăm Yêu tộc bị đốt thành tro bụi, đến nguyên thần cũng không thoát nạn.
Một vài Yêu tộc phản ứng nhanh thì lui vào nơi sâu trong sơn cốc, núp ở nơi sương đen bao phủ, nhìn về phía ngoài sơn cốc với vẻ kinh hoàng và ngơ ngác.
Nơi đó, có một bóng dáng thon gầy dần xuất hiện.
Chính là Tô Trạch!
“To gan! Ngươi là kẻ nào, chán sống!”
Một tiếng gầm truyền ra từ đại điện ở sâu trong sơn cốc.
Ngay sau đó.
“Ầm” một tiếng!
Yêu khí ngập trời bộc phát, một con hắc hổ hình thể khổng lồ lao từ trong điện ra, biến thành lưu quang xông về phía bóng dáng thon gầy trong kim quang!
“Rầm!”
Tiếng vang nặng nề truyền tới.
Một đám máu xuất hiện trong không trung.
Tô Trạch thu nắm đấm: “Chỉ là Hóa Thần mà cũng dám kiêu ngạo như vậy.”
Hắn giương mắt, nhìn về phía đại điện ở sâu trong sơn cốc, nhìn về phía bóng dáng màu trắng ở trong đó.
“Tu vi Hợp Đạo hậu kỳ.”
“Còn có hai Hợp Đạo khác nữa, thực lực của sơn cốc nhỏ này cũng được phết đấy.”
Tô Trạch thì thào, chẳng hề quan tâm tới đám Yêu tộc đang lặng lẽ tụ tập rồi tới gần.
Cốc chủ của Hổ Linh cốc, Hổ Uy tu vi Hợp Đạo hậu kỳ đang nhìn Tô Trạch với vẻ lạnh lùng.
Tu sĩ Nhân tộc tu vi Hợp Đạo!
Ngay lúc nhìn thấy Tô Trạch thì trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều ý nghĩ và suy đoán giống như Hổ Liệt lúc trước.
Bao gồm thân phận, lai lịch, mục đích, cùng với thực lực thật v.v… của Tô Trạch.
Cuối cùng kết luận lại y hệt Hổ Liệt.
Giờ hắn kết luận Tô Trạch là đệ tử của tiên tông!
“Các hạ giết đồng tộc của Hổ Linh cốc ta, thậm chí còn đánh chết một vị trưởng lão, có ý gì đây?”
Hắn cất bước về trước, ra khỏi cung điện, bóng dáng cao lớn như Định Hải Thần Châm, làm những Yêu tộc đang bối rối ở xung quanh thoáng cái đã bình tĩnh lại.