Quả nhiên.
Ngay sau đó.
Hắn nhìn thấy một bóng dáng màu trắng bay vụt lên.
“Phập!!”
Hổ Uy chẳng kịp nhắc nhở.
Trên bụng của Hữu hộ pháp ở giữa không trung bắn ra một đám máu lớn, trút xuống như thác nước!
Ngay sau đó, phía sau lưng của hắn hơi gồ lên, sau đó chợt nổ tung, máu thịt và mảnh xương bay tung tóe ra xung quanh.
Cả người Tô Trạch có kim quang vờn quanh, quần áo trên người vẫn sạch sẽ, không bị dính chút máu nào.
Hắn chìm trong mưa máu, bình tĩnh nhìn Hổ Uy ở phía dưới, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười thản nhiên.
Dưới chân, tiếng kêu rên vang lên.
Hữu hộ pháp giãy dụa rơi xuống, hai mắt trợn tròn, cứ như thể suýt nữa thì lồi ra, trong ánh mắt đó tràn đầy khó tin và tuyệt vọng.
Lôi điện tung hoành ở trong cơ thể, hủy diệt sức sống, một mùi thịt bay ra từ trong vết thương lớn kia.
Con ngươi của Hổ Uy co rụt lại, lần đầu tiên trong mắt hắn toát lên sự kinh hãi!
Lại là một quyền!
Một quyền đánh chết tươi Hữu hộ pháp!
Lần này không giống với trước đó, sau khi thấy tình trạng thê thảm của Tả hộ pháp, hắn và Hữu hộ pháp đều tỏ ra cẩn thận, thậm chí còn hiện nguyên hình!
Thân hình của nguyên hình đương nhiên là khổng lồ, dễ thành mục tiêu đánh.
Nhưng tương ứng, thực lực, lực phòng ngự v.v… cũng sẽ tăng mạnh, là trạng thái mạnh nhất của Yêu tộc!
Nhưng kết quả cuối cùng thì sao?
Không có gì thay đổi.
Vẫn là kết quả thân tử đạo tiêu.
Trong tình huống như vậy, Hổ Uy cũng không chắc bản thân cho thể đánh chết Hữu hộ pháp chỉ trong một kích.
Nhưng tên tu sĩ Nhân tộc xa lạ này lại làm được!
Hổ Uy cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy từ xương cụt lên, dọc theo cột sống chạy tới Thiên Linh Cái, rùng mình, cả người nổi da gà.
Thậm chí hắn còn có ý muốn chạy trốn.
Thực lực của Nhân tộc này rất quỷ dị, có lẽ là đệ tử chân truyền trong tiên tông, thực lực không thể đoán theo lẽ thường được!
Rất có khả năng mình không phải đối thủ của đối phương!
Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt!
Không do dự chút nào.
Hổ Uy xoay người bỏ chạy, chẳng hề quan tâm tới sự tiêu hao của yêu lực, liều mạng chạy như điên ra ngoài!
“Đùng đùng!!!!”
Vì tốc độ quá nhanh nên cơ thể to con của hắn áp súc tiên khí xung quanh, tạo ra những tiếng nổ.
Gần như chỉ trong tích tắc.
Bóng dáng của Hổ Uy đã biến mất ở Hổ Linh cốc.
“Cốc chủ!!!”
Tiếng kinh hô đầy tuyệt vọng vang lên ở trong sơn cốc.
Rất nhiều Yêu tộc vẫn còn đang ra sức chống cự thấy hai vị hộ pháp bỏ mình, mà Cốc chủ mạnh mẽ nhất của bọn họ không đánh mà chạy thì bỗng thấy tuyệt vọng không thôi.
“Các ngươi xử lý nơi này trước, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Tô Trạch không vội đuổi theo, quay đầu dặn dò đám Tiểu Thanh một phen.
Sau đó.
Một luồng kim quang xuất hiện.
Tô Trạch cũng biến mất ở trong Hổ Linh cốc.
...
Hổ Uy đã chẳng còn sự bình tĩnh và uy nghi lúc trước, trên khuôn mặt của hắn toàn hoảng sợ và bất an.
Bây giờ hắn càng nghĩ thì càng cảm thấy sợ hãi, trong lòng thấy chấn động tột độ.
Hai quyền ban nãy hình như chẳng sử dụng thuật pháp chiêu thức gì cả.
Hình như... hai quyền đó chỉ sử dụng lực lượng cơ thể?!
Một tu sĩ Nhân tộc, chỉ dựa vào lực lượng cơ thể đã đánh chết hai đại yêu Hợp Đạo chỉ với hai quyền!!!
Chuyện này hợp lý không
Rất rõ ràng, quá con mẹ nó bất hợp lý!
Thế nên, Hổ Uy bèn chạy trốn theo bản năng.
Theo hắn thấy thì đây là một lựa chọn vô cùng chính xác.
Cũng không phải không có tí phần thắng nào.
Nhưng nếu phần thắng không được một trăm phần trăm thì Hổ Uy thấy có khác gì đi chịu chết đâu.
Hắn có thể tu luyện từ tinh quái bình thường tới đại yêu tu vi Hợp Đạo hậu kỳ.
Điều hắn dựa vào không phải thực lực, không phải vận khí, cũng không phải thứ gì đó khác.
Mà là thận trọng!
Chỉ cần là chuyện có chút xíu nguy hiểm thì hắn cũng sẽ không làm.
Thà rằng chẳng làm gì hết, như thế cũng sẽ không phạm vào sai lầm!
Tư tưởng của Hổ Uy chính là vậy!
Cũng ví dụ như bây giờ.
Hắn không chọn trốn vào sâu trong đất hoang.
Mà chọn phương hướng ngược lại.
Phương hướng tới Đông hải!
Nơi đó có vị Thủy tộc đại yêu có giao tình với hắn, có thể đầu quân.
Nhưng ở sâu trong đất hoang thì chưa chắc.
Nhân tộc Hợp Đạo đó chắc chắn là đệ tử tiên tông, trốn vào sâu trong đất hoang thì có khác gì tự chui đầu vào lưới đâu.
Bây giờ cách ổn nhất là chạy nhanh tới Đông hải.
Chỉ cần vào lãnh địa của Thủy tộc thì tên đệ tử tiên tông kia cũng không dám giương oai!
Hổ Uy hạ quyết tâm, tốc độ lại tăng vọt, trong tay xuất hiện một bình đan dược, hắn đổ vào miệng như hàng không mất tiền.
Mà trong lúc hắn chẳng hay biết gì.
Phía sau.
Tô Trạch bình tĩnh thong dong theo sau, thấy Hổ Uy ở phía trước đang ăn đan dược điên cuồng thì bỗng thấy sót của.
“ Đan dược của ta! Tiểu tử ngươi chừa lại ít cho ta đi!”
Hắn không vội ra tay.
Nhìn dáng vẻ của Hổ Uy thì có lẽ vẫn còn thứ gì đó để dựa vào.
Vì để bảo đảm sẽ đạt được mục đích, tránh cho chỗ dựa của Hổ Uy tìm mình trả thù.
Tô Trạch quyết định làm thịt luôn kẻ ở sau hắn.
Dù sao thì chỗ dựa mà Hổ Uy tìm được cùng lắm cũng là tu sĩ Độ Kiếp.
Tô Trạch không sợ hãi, cùng lắm thì lấy Tạo Vật đỉnh Thượng cổ ra, luyện hóa luôn là được.
Sau một hồi lâu.
Ở chân trời nơi xa xuất hiện một màu xanh đậm.
“Ào ào...”
Loáng thoáng có tiếng sóng vỗ truyền đến.
“Đông hải?”
Tô Trạch cau mày lại, chẳng nhẽ một đại yêu trên đất bằng như Hổ Uy lại định trốn vào trong Đông hải à?
“Trong Đông hải thì nhiều Yêu tộc lợi hại, thôi vậy...”
Hắn thì thào tự nói, trong mắt kim mang chợt lóe, lúc này đưa ra quyết định.
“Ầm!!”
Trong phút chốc, kim quang sáng chói bắn ra.
Hổ Uy cảm giác được khí tức bỗng xuất hiện ở phía sau, sắc mặt chợt đổi, kinh hãi muốn chết.
Sao lại đuổi kịp rồi!?
Hắn cuống quýt, trong tay xuất hiện một ốc biển.
Rắc!
Hắn hơi dùng sức bóp nát ốc biển luôn.
Tô Trạch khẽ cau mày, bước lên một bước nhoáng cái đã tới phía sau Hổ Uy, giơ nắm đấm phải lên, con ngươi biến thành mắt hoàng kim, tung một quyền!
“Chết!!!”