“Ầm!!!”
Trong thiên địa cứ như bỗng sinh ra lôi, một tiếng nổ vang vọng!
Trên thực tế.
Thật ra không có tia sét nào xuất hiện.
Nắm đấm của Tô Trạch lóe lên ánh điện màu vàng, biến thành một tia sét đánh vào giữa lưng của Hổ Uy!
Hổ Uy cảm nhận được hơi thở trí mạng kia, ánh mắt đỏ bừng, nổi giận gầm lên một tiếng hiện nguyên hình, đột nhiên xoay người, hai vuốt hổ khổng lồ chắn trước người!
Đồng thời.
Theo những tiếng leng keng vang lên, một bộ áo giáp xuất hiện trên người hắn.
Không chỉ có thế.
Còn có đủ loại ngọc phù, phù triện, bí bảo v…
Hàng loạt thần quang hộ thể xuất hiện, bao phủ cả cơ thể cao lớn kia của Hổ Uy, bảo vệ cực kỳ chặt chẽ.
Thấy hắn dùng một lèo không biết bao nhiêu bảo bối.
Mắt Tô Trạch hơi đỏ.
Hổ Uy dùng càng nhiều thì thu hoạch của mình lại càng ít!
Phải biết rằng, hầu hết những thứ đó đều là hàng xài một lần, dùng rồi là hết!
Một pha buff chồng chất lên như thế của con cọp lớn,ít thì hắn cũng bị tổn thất tu vi mấy trăm ngàn năm, thậm chí cũng có thể lên tới một triệu!
Thiệt thòi lớn rồi!
Quả thực là đáng chết!
Ngươi nói xe, dù gì ngươi cũng sắp tặc tặc rồi, còn dùng nhiều thứ giữ mạng như thế có khác gì lãng phí đâu?!
Tô Trạch chú ý áo giáp trên người Hổ Uy, biết chắc chắn là thứ tốt, nên hắn cố tình giảm chút sức trước khi nắm đấm đánh lên áo giáp.
Trông vẻ là một món bảo bối, không thể làm hỏng được.
Cùng lúc đó.
“Ầm!!!”
Một tiếng vang cứ như trời sập đất nứt vang lên.
Nắm đấm đánh mạnh vào vuốt hổ.
Nói chuẩn xác thì là.
Đụng vào hàng loạt lớp thần quang hộ thể bao phủ lấy Hổ Uy!
Nhìn nắm đấm gần trong gang tấc, cùng với gợn sóng có thể thấy được ở trên thần quang hộ thể.
Hổ Uy thấy may mắn, may mà hắn đủ quyết đoán, nếu không ăn một quyền này hắn không chết thì cũng sẽ bị trọng thương.
Song, chỉ trong nháy mắt.
Biểu cảm ban nãy khựng lại.
Rắc!
Theo tiếng vỡ lanh lảnh vang lên.
Thần quang hộ thể ở tầng ngoài cùng có hơi chập chờn.
Ngay sau đó, nổ tung!
Rắc rắc...
Cứ như nó tạo ra phản ứng dây chuyền vậy.
Những tiếng nứt vỡ vang lên.
Hàng loạt thần quang hộ thể vỡ tan tành, biến thành quang vũ đủ mọi màu sắc trút xuống.
Ánh sáng sặc sỡ chói lóa chiếu lên mặt Hổ Uy trông rất quỷ dị.
Trong đôi mắt của Hổ Uy hiện lên chút khó tin, sau đó lan nhanh ra như bùng nổ, chiếm trọn cả mắt!
“Này...”
Hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
“Ầm!!!”
Nắm đấm ẩn chứa khí thế trước nay chưa từng có, biến thành một tia sét, đánh mạnh vào tấm hộ tâm của áo giáp!
“Bịch!!”
Một bóng dáng khổng lồ bay ra ngoài như đạn pháo, tạo ra một vòng sóng khí màu trắng, lúc người hắn quay cuồng thì đã đụng nát không biết bao nhiêu gò núi và đại thụ.
Hắn kéo ra một cái rãnh sâu trên mặt đất, dài khoảng mấy ngàn trượng.
“Khụ khụ…”
Hổ Uy ho sặc sụa, phun ra máu tươi, tạo thành một sông máu trong rãnh đó, chúng dần chảy xuôi đi.
Sau một hồi lâu.
Người hắn cuối cùng ngừng lăn, cơ thể to lớn như núi thịt.
Nhưng mà lúc này núi thịt lại trông vô cùng thê thảm.
Máu tươi bắn ra khắp nơi.
Phần cơ thể lộ ra khỏi áo giáp để lộ xương cốt gãy đâm rách thịt xuyên ra, xương trắng xóa gãy không đều nhau, đều là bị bẻ gãy.
Những con rắn nhỏ màu xanh lam con lượn lờ trên đó, làm tê liệt máu thịt kinh mạch, cùng với yêu lực ở bên trong.
Đó là lực lượng của sét.
Hổ Uy cảm thấy cả người đều đau, đau tới mức hắn muốn ngất xỉu.
Song.
Bây giờ không phải là ngất.
Yêu lực màu vàng lóe lên, cố gắng chữa trị thương thế của cơ thể.
Nhưng ngay sau đó.
Trong kinh mạch truyền đến đau nhói, những dòng điện kia xâm nhập vào trong kinh mạch, làm tê liệt kinh mạch, ngăn cản yêu lực chuyển động.
“Đây là cái gì?”
Hổ Uy đổ mồ hôi lạnh dòng dòng, trong lòng thấy khiếp đảm và hoảng sợ không thôi.
Đây không phải là lôi điện bình thường!
Hình như giống với thiên lôi!
Lạch cạch!
Nhưng vào lúc này.
Một tiếng vang nhỏ lọt vào trong tai Hổ Uy.
Cơ thể khổng lồ cứng còng ra luôn.
Cái đầu khổng lồ cố chuyển động, con ngươi còn lớn hơn Tô Trạch của hắn liếc qua, nhìn về phía Tô Trạch.
Sự tuyệt vọng hiện lên trong đôi mắt đó.
Hổ Uy biết rõ, bây giờ bản thân mất đi sức chiến đấu, sống chết đã nằm trong tay đối phương!
Xem vẻ… Khả năng cao hắn phải ngỏm củ tỏi ở chỗ này rồi!
Cẩn thận nhiều năm như thế nhưng cuối cùng vẫn phải chết ở đây sao?
Nhìn thiếu niên trắng trẻo đang chậm rãi đi tới.
Sự chấn động trong mắt Hổ Uy dần biến mất.
“Tại sao?”
Giọng nói khàn khàn truyền ra từ trong miệng dính đầy máu tươi.
“Hửm?” Tô Trạch không rõ cho lắm.
“Rốt cuộc Hổ Linh cốc ta đã kết thù với ngươi từ khi nào? Tu sĩ Hợp Đạo ở biên giới vùng đất hoang ta đều biết.
Tất cả đều là yêu tu, không có Nhân tộc, vậy thì chắc chắn là đệ tử tiên tông ở sâu trong đất hoang.
Nếu đã vậy thì ngươi chắc là biết đệ tử tiên tông không được giết bậy giết bạ đại yêu ở đất hoang!
Nếu ngươi giết ta, thì tông môn của ngươi sẽ không biết ăn nói thế nào đâu!”
Nghe lời mà Hổ ở trước mặt này nói.
Tô Trạch cau mày lại.
Đệ tử tiên tông không được giết bậy giết bạ đại yêu ở đất hoang?
Thứ đạo lý chó má gì đây!?
Hơn nữa, cho dù đây đúng là quy tắc trong vùng đất hoang thì cũng liên quan gì tới hắn đâu chứ?
Hắn cùn đâu phải đệ tử tiên tông gì!
Nếu phân loại ra thì thuộc về tán tu chuẩn luôn!
Vì vậy.
Những quy tắc giữa tiên tông ở vùng đất hoang và Yêu tộc không có tác dụng gì với Tô Trạch!
Tô Trạch lắc đầu, nhìn Hổ Uy từ trên xuống dưới, thấy áo giáp không bị hỏng hóc gì thì rất hài lòng.
Một quyền ban nãy kia đúng là phát huy ra được tinh túy của chiêu Cách Sơn Đả Ngưu.
Một quyền này, lực lớn đánh thẳng lên người Hổ Uy, đánh hắn xương gãy gân đứt, kinh mạch đứt thành từng khúc!
Chú ý tới ánh mắt của Tô Trạch.
Hổ Uy càng thấy tuyệt vọng hơn.
Hắn đã lôi quy tắc giữa Nhân tộc và Yêu tộc ở đất hoang ra nói rồi, thậm chí còn lôi ra điều lệ trong tông môn đối phương ra uy hiếp.
Nhưng… Lại chẳng có tác dụng gì!