Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 796 - Chương 796: Kế Hoạch Của Tô Trạch

Chương 796: Kế hoạch của Tô Trạch Chương 796: Kế hoạch của Tô Trạch

“Vì sao chứ? Nói cho ta biết vì sao đi? Rốt cuộc ta đã làm gì đắc tội phải ngươi vậy?”

Hổ Uy giãy dụa hỏi, sự nghi ngờ và không cam lòng hiện lên trên mặt.

“Chà.” Tô Trạch cười, thản nhiên nói: “Phó Cốc chủ kia của các ngươi ra tay với bộ lạc Nhân tộc, vừa khéo bị ta thấy nên tiện tay giết rồi.

Ta lo các ngươi trả thù, vì để chấm dứt hậu hoạn nên tới cửa diệt các ngươi luôn, không ngày sau lại gây bất lợi cho ta.”

Âm thanh bình thản cứ như thể đang tường thuật lại một chuyện rất đỗi bình thường.

Giọng nói bình thản đó lọt vào trong tai Hổ Uy thì lại như tiết sét đánh, làm đầu hắn ong cả lên!

Lo lắng sợ bị trả thù nên nhổ cỏ tận gốc cả Hổ Linh cốc luôn?!!

Con mẹ nó logic gì thế này?!

Nếu ngươi có năng lực nhổ cỏ tận gốc thì còn lo cái mẹ gì bị trả thù!?

Dù muốn lừa hắn thì cũng nên bịa cho thật một tí chứ!

Lời mà Tô Trạch nói.

Hổ Uy không tin dù chỉ một chữ.

Cái lý do hắn bịa quá là sứt xẹo là thằng ngu thì cũng không tin.

Song.

Nhưng Hổ Uy không biết là... Lời mà Tô Trạch nói lại là thật.

“Ngươi...!” Hắn há mồm muốn nói chuyện.

Tô Trạch lại không cho hắn cơ hội đó.

“Phập!”

Một luồng kiếm khí xuyên thủng Thiên Linh Cái của Hổ Uy, giết chết nguyên thần bên trong, hoàn toàn cắt đứt đường sống của Hổ Uy.

“Nói nhảm quá nhiều, sắp chết tới nơi còn lãng phí sức lặc nói lắm thế làm gì?”

Tô Trạch lắc đầu, lúc này bắt đầu thu hồi những thứ còn sót lại của Hổ Uy.

Đầu tiên là cơ thể của hắn.

Cơ thể của đại yêu Hợp Đạo hậu kỳ khá là đáng giá.

Theo sự thu hồi của Tô Trạch, cơ thể con hổ khổng lồ biến mất tăm hơi.

Tương ứng, tu vi còn thừa trong giao diện hệ thống tăng thêm hai trăm ngàn.

Áo giáp mà hắn mặc trên người cũng là một món bảo vật giá trị.

Ngoài những này thì còn bảo vật trong nhẫn trữ vật thôi.

Thần niệm của Tô Trạch đảo qua xóa bỏ dấu ấn thần niệm trên đó, xem đồ đạc bên trong.

Vừa nhìn thì đến hắn cũng phải kinh ngạc tán thán một tiếng.

“Trên người kẻ này lắm thứ tốt thật đó!”

Trong nhẫn trữ vật rực rỡ muôn màu, thứ thu hút người ta nhất trong đó là một ngọn núi nhỏ được tạo thành từ tiên ngọc.

Thứ kém nhất trong đó cũng là tiên ngọc trung phẩm, phần lớn là tiên ngọc thượng phẩm, mà tiên ngọc cực phẩm cũng có không ít trong đó!

Chỉ một ngọn núi tiên ngọc này thoi đã có giá trị cực cao rồi!

Còn có các loại ngọc thạch phù triện, lóe lên đủ loại thần quang, hiển nhiên cũng có chút trân quý.

Binh khí pháp bảo có vài chục, xem vẻ là chiến lợi phẩm của Hổ Uy.

Khóe miệng của Tô Trạch hơi cong lên, thấy rất là hài lòng, thu hồi hết thảy thành tu vi!

Cuối cùng.

Tất cả những thứ gì có giá trị trên người Hổ Uy đều bị thu hồi.

Cơ thể khổng lồ nằm ngổn ngang trên mặt đất đầy hỗn độn biến mất, chỉ có vết máu còn vương trên đó chứng tỏ ban nãy nơi đây mới xảy ra một cuộc đại chiến.

Mà tu vi còn thừa còn lại là tăng thêm mười ba tỷ năm.

Đổi thành phàm giới tu vi lời nói, tương đương với là mười ba tỷ tu vi.

Phải biết rằng, bản thân Hổ Uy cũng chỉ là một đại yêu Hợp Đạo hậu kỳ thôi, nơi hắn ở là biên giới vùng đất hoang không giàu có gì, nhưng hắn vẫn có được nhiều tài nguyên bảo vật như vậy.

Kim mang trong mắt Tô Trạch lóe lên, sự vui mừng chợt lóe rồi biến mất.

Ý nghĩ lúc trước có lẽ sẽ khả thi đó!

Nếu như tất cả đều thuận lợi thì có lẽ sẽ tạm thời giải quyết được vấn đề khan hiếm tu vi còn thừa!

Tô Trạch không chờ được nữa, bước ra một bước, trong nháy mắt bóng dáng đã biến mất, hắn chạy về phía Hổ Linh cốc.

...

Sau khi Tô Trạch rời đi.

Thời gian ước chừng qua nửa nén hương.

Hai bóng dáng lặng lẽ xuất hiện ở nơi một người một hổ đại chiến.

“Tên kia đâu rồi?!”

Để ý thấy dấu vết nhìn thấy mà giật mìn ở trên mặt đất.

Một giọng nói vang lên.

“... Xem vẻ là đã xảy ra chuyện, hình như máu trên mặt đất chính là của hắn.”

Một âm thanh khác vang lên.

“Vậy thì khó rồi đây, tên kia đã sử dụng tín vật của Điện chủ, nếu chúng ta không mang được hắn về thì báo cáo kết quả thế nào được?”

“Kết thúc chiến đấu nhanh như vậy, xem ra thực lực của đối thủ mà hắn đối mặt... Rất mạnh, hoặc là bị vây công.”

“Đi tìm thử đi, sau khi sử dụng tín vật trên người thì tu sĩ xung quanh cũng sẽ dính thượng tiên lực chỉ có chúng ta cảm giác được.

Tìm được thì mang về, không tìm được thì thôi.”

“Vậy cũng được, nếu không không về báo cáo kết quả được.”

Sau khi thảo luận trong một thời gian ngắn ngủi.

Hai bóng dáng bao phủ trong hơi nước đột nhiên biến mất, cứ như thể chưa tới bao giờ vậy.

...

Khi Tô Trạch trở lại Hổ Linh cốc thì đám Tiểu Thanh đã giải quyết xong rồi.

Không chỉ có thế.

Tiểu Thanh còn gom hết bảo vật của cả Hổ Linh cốc lại, nhìn thấy Tô Trạch trở lại thì lập tức đưa chiếc nhẫn trữ đang cầm trong tay cho Tô Trạch.

“Làm tốt đó!”

Tô Trạch sửng sốt, sau đó nở nụ cười, vỗ đầu Tiểu Thanh.

Tiểu Hỏa vọt lên, không đợi nàng nói chuyện, Tô Trạch đã cười tươi vỗ đầu lông xù của nàng: “Ngươi cũng làm tốt đó.”

Liễu vương thì vẫn rụt rè, dù sao cũng là “Lão tiền bối” sống không biết bao nhiêu năm rồi.

Nhưng Tô Trạch vẫn cười ha ha gật đầu.

Ngay sau đó.

Hắn xoay người sang chỗ khác, không cười nữa nhìn một đám Yêu tộc quỳ rạp trên đất run lẩy bẩy ở trước mặt, khẽ nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ.

Sau khi Hổ Uy chạy trốn thì Yêu tộc trong Hổ Linh cốc lập tức mất ý chí chiến đấu.

Hơn nữa với lực áp chế kinh khủng kia của đám Tiểu Thanh.

Chẳng mấy chốc chúng đã quỳ xuống đầu hàng hết, không dám phản kháng.

Không phải là không có kẻ chạy trốn.

Nhưng vừa bay đi, còn không có rời khỏi Hổ Linh cốc thì đã bị một quả cầu lửa lớn bao phủ rồi, sống trơ trơ bị đốt thành tro.

“Chủ nhân, nên xử lý bọn họ thế nào đây?”

Liễu vương khẽ hỏi, hàng loạt nhánh cây lấp lóe ánh xanh đung đưa, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay giết hết đám Yêu tộc này!

Tô Trạch cũng thấy hơi rối rắm.

Bình Luận (0)
Comment