Hắn vốn định san bằng Hổ Linh cốc, không giữ lại tên Yêu tộc nào.
Nhưng lại nghĩ tới kế hoạch sau này thì lập tức từ bỏ ý định đó.
“Các ngươi… Kẻ nào biết rõ về thực lực của Yêu tộc xung quanh đây thì đứng ra, nếu câu trả lời làm ta hài lòng thì tạm thời tha cho một mạng.”
Lời vừa dứt.
Thoáng cái.
“Ta!”
“Đại nhân! Ta, ta biết! Trong phạm vi một trăm ngàn dặm này đến hang chuột ta cũng còn biết ở đâu!!!”
“Còn có ta! Động phủ của Yêu tộc ở ven bờ Đông hải ta đều nắm rõ!”
Đám Yêu tộc thi nhau tiến cử bản thân.
Mặc dù Tô Trạch nói tạm thời không chết.
Nhưng chết muộn một chút thì là sống lâu thêm được một chút.
Chiến lực mà Tô Trạch bày ra trước đó đã dọa bọn họ vỡ mật rồi.
Ban đầu Tô Trạch đuổi bắt Hổ Uy, còn có vài Yêu tộc cảm thấy Hổ Uy đang cố ý dụ Tô Trạch ra khỏi Hổ Linh cốc, chuẩn bị chém giết bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ Tô Trạch lại trở về bình yên vô sự, trên ngón tay còn có thêm một chiếc nhẫn trữ vật.
Mà chiếc nhẫn đó rất nhiều Yêu tộc cũng nhận ra.
Là nhẫn trữ vật của Cốc chủ!
Đến thứ này cũng rơi vào trong tay tu sĩ Nhân tộc này rồi, vậy thì kết cục của Cốc chủ không cần nói cũng biết ra sao.
Khả năng cao là cưỡi hạc về trời rồi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lúc này không để lộ giá trị của mình thì chết cũng là chết toi công.
Yêu tộc trong Hổ Linh cốc đều đã mở linh trí, hiển nhiên không phải kẻ ngu.
Mắt Tô Trạch đảo qua, thấy khá là hài lòng với hiệu quả hiện giờ.
“Đừng gấp, từng người một.”
Nói rồi, hắn xoay người đi vào trong đại điện ở phía sau, ra hiệu cho đám Tiểu Thanh sắp xếp đám Yêu tộc đã hàng phục vào đại điện.
Ngồi ở trên ghế ngồi lộng lẫy có dựa lưng cao khoảng hơn một trượng.
Tô Trạch sờ cằm, nhìn Yêu tộc vừa đi vào đại điện với vẻ thích thú.
“Nói đi, nói hết tất cả thế lực Yêu tộc xung quanh ra cho ta nghe.”
Giọng nói lạnh nhạt có hơi u ám vang lên trong đại điện.
“Tuân lệnh! Đại nhân!”
Hổ yêu lông vàng run lên, cố gắng an ủi trái tim thấp thỏm của mình, làm âm thanh của mình rõ hơn chút.
Hắn quỳ trên mặt đất, bắt đầu kể với vẻ vô cùng cung kính.
“Hổ Linh cốc bọn ta ở nơi rìa đất hoang nhất, ở gần ven bờ Đông hải.
Thế nên… Thật ra thì thực lực của Hổ Linh cốc bọn ta khá là kém.
Đương nhiên là lúc trước có Cốc chủ Phó Cốc chủ, Tả hộ pháp Hữu hộ pháp trấn thủ thì cũng thuộc vào trình độ trung đẳng.”
“Nói cái chính.” Tô Trạch cau mày, Hổ yêu này nói nhảm hơi bị nhiều.
“Dạ dạ dạ.” Hổ yêu sợ run, vội vàng nói: “Ngoài bọn ta thì còn có Độc Long Đàm, Ngân Ti động, Tam Lang phong...”
Hắn nói một lèo chừng mấy chục thế lực Yêu tộc.
Đều là nơi có đại yêu Hợp Đạo trấn giữ.
Lão đại của mấy thực lực mạnh nhất trong đó đều có tu vi Hợp Đạo đỉnh phong, không có tu sĩ Độ Kiếp.
Không có vấn đề quá lớn, giải quyết dễ dàng.
Tô Trạch đưa ra phán đoán của mình.
“Vị trí cụ thể của bọn họ thì sao? Có biết không?” Hắn thản nhiên hỏi.
Hổ yêu lông vàng gật đầu lia lịa nói: “Biết, giữa bọn ta đều có liên lạc, thỉnh thoảng đám Cốc chủ sẽ tới làm khách, ta đi theo mấy lần, biết vị trí của bọn họ!”
“Ừ.”
Tô Trạch gật đầu: “Được rồi, ngươi tên là gì?”
Hổ lông vàng vui mừng trong lòng, biết câu trả lời của mình không tệ, vội vàng nói: “Bẩm đại nhân, tiểu yêu không có tên, trước kia bọn họ đều gọi ta là Hoàng lão tứ...”
“Đứng hàng thứ tư trong các anh em nên gọi là Hoàng lão tứ?”
“Ấy? Không hổ là đại nhân, quả nhiên là thần cơ diệu toán, thoáng cái đã đoán được lai lịch cái tên của tiểu yêu rồi!”
Hoàng lão tứ nhắm chuẩn cơ hội, lập tức nịnh hót.
Nhìn Hổ yêu quỳ gối trong đại điện.
Bỗng trong đầu Tô Trạch hiện lên một bóng dáng đã lâu rồi không gặp.
Cũng là Hổ yêu, tính cách của cả hai người hình như cũng không khác là mấy.
Lại nói, nơi đó hình như tên là rừng rậm Man Hoang.
Nhưng mà “Rừng rậm Man Hoang” kia không khác gì một giọt nước trong biển rộng khi so với vùng đất hoang này.
Không biết tên Nhị Hổ kia còn sống hay không.
Còn có Hùng Đại, hai tên này coi như là thằng hề trên con đường trưởng thành của Tô Trạch.
“Sau này, ngươi tên Nhị Hổ đi.”
Tô Trạch suy nghĩ một lúc, nói.
“Đa tạ Đại nhân ban tên cho! Sau này tiểu yêu ta sẽ tên là Nhị Hổ!”
Hổ yêu lông vàng lập tức gật đầu, không chần chờ chút nào.
Bộ dáng giống hệt với Nhị Hổ lúc đó
Tô Trạch lắc đầu, đè lại ký ức trong lòng, phất tay.
Nhị Hổ mới ra lò rất tinh mắt, lúc này lui ra khỏi đại điện.
Ngay sau đó.
Đám Yêu tộc đi vào trong đại điện theo thứ tự, kể lại hết những gì mình biết.
Sau khi so đi so lại, Tô Trạch mới xác nhận lời mà Nhị Hổ nói là thật.
Trong đó có thông tin liên quan tới Thủy tộc ở Đông hải là hắn thấy khá là hứng thú.
“Ở nơi gần Đông hải, Thủy tộc vô số, vàng thau lẫn lộn, nhưng trong đó có hai thế lực lớn được coi là bá chủ, thống trị rất nhiều Thủy tộc khác.
Một là Thủy Tiên điện, một là Băng Vương uyên.
Lão đại của bọn họ đều là đại yêu Độ Kiếp cảnh, thực lực rất mạnh, nghe nói sắp đột phá tới cảnh giới Đại Thừa...”
Sau khi kể hết những gì mình biết, con Hổ yêu này tự giác lui ra khỏi đại điện.
“Thủy Tiên điện, Băng Vương uyên…”
Tô Trạch khẽ thì thào.
Đông hải hắn sẽ tới một chuyến, suy cho cùng nếu muốn phát huy uy lực của Phú Hải đến cực hạn thì cần sự trợ giúp của Huyền Thủy châu.
Mà luyện chế Huyền Thủy châu thì cần dùng tới lượng lớn nước biển ở biển sâu.
Đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ đụng mặt với Yêu tộc ở Đông hải, bây giờ tìm hiểu tình hình trước một chút thì cũng tốt.
Tô Trạch đứng lên, đi tới ngoài điện, nhìn thành những Yêu tộc cung kính quỳ rạp xuống đất, nhìn yêu khí quanh quẩn trên đỉnh đầu kia thì có ý tưởng.
Ngoài điện.
Đám Yêu tộc thấy thấp thỏm, có một phần Yêu tộc thì bủn rủn cả người, người lảo đảo như sắp ngã ra đất.
Thứ bọn họ cung cấp có giá trị không cao, nghĩ khả năng cao mình bị xử tử rồi.
Nhị Hổ định liệu được trước, có chút bình tĩnh.
Nhưng vào lúc này.