Nhưng trong ánh mắt hắn lại chứa đầy sự sợ hãi, hiển nhiên trong lòng đang rất không bình tĩnh.
"Ừ, ta biết.” Tô Trạch hơi gật đầu, khẽ mỉm cười.
"Hở?"
Hai đại yêu sửng sốt: “Ngươi biết?"
Ngay sau đó.
Hình như bọn họ ngộ ra được gì đó, sắc mặt uể oải hẳn.
Rõ ràng biếy mình là yêu tu của Thủy Tiên điện mà, còn dám ra tay như vậy …
Lần này khả năng cao là chết chắc rồi.
"Ta…"
Nhưng, khi đối diện với sự sống và cái chết, không ai muốn buông bỏ dễ dàng, luôn sẽ cố tìm đường sống.
Tô Trạch lại không có kiên nhẫn để nghe tiếp.
"Phập!!"
Huyền Thủy châu bắn ra hai cột nước xuyên thủng luôn đầu của hai đại yêu, tiện thể nghiền nát nguyên thần luôn.
Thoáng cái, đôi mắt của hai đại yêu mở to, một loạt cảm xúc phức tạp xuất hiện, sau đó dần tan rã.
Tô Trạch vung tay lên, thu thi thể của bọn họ vào trong vòng tay càn khôn, xoay người rời khỏi hải vực này.
…
Cùng lúc đó.
Biển sâu.
Vùng biển sâu vốn nên u ám, nhưng lúc này lại là sáng như ban ngày.
Một khu kiến trúc rộng lớn liên miên không dứt, tản ra bạch quang dịu nhẹ.
Mỗi một tòa cung điện trong đó đều được chế tạo từ thủy tinh phát sáng.
Những yêu tu đi lại trong đó đều có khí tức mạnh mẽ, tu vi đã nhập môn.
Trong đó thu hút tầm mắt nhất vẫn là thị nữ tinh quái mặc sa mỏng, dáng người quyến rũ, mặt mày tinh xảo, đang đang cầm những món đồ đạc bằng ngọc đi lại ở trong các cung điện.
Cùng lúc đó.
Trong một cung điện màu đỏ.
Bên trong có một dàn tế, phía trên để rất nhiều đèn đang cháy hừng hực, ánh lửa nhuộm cả cung điện thành màu đỏ.
Bỗng nhiên.
"Viu ——"
Hai ngọn đèn ở vị trí khá cao… Đột nhiên tắt!
Chỉ chốc lát sau.
Một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện ở trong đại điện, nhìn chằm chằm vào hai ngọn Hồn đăng đã tắt, sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
"Hai Hợp Đạo đi đón Hổ Uy… Đều chết?"
"Là vị đại yêu, tu sĩ độ kiếp nào lại ra tay với Thủy Tiên điện ta?"
" Những năm gần đây Thủy Tiên điện nghỉ ngơi lấy sức, không tham dự tranh đấu, chẳng nhẽ là coi chúng ta là quả hồng mềm dễ bắt nạt?"
"Cũng được, Thủy Tiên điện ta ngủ đông lâu như vậy cũng nên để các ngươi chứng kiến thực lực của ta rồi!"
Lời lẩm bẩm lạnh tanh văng vẳng trong cung điện.
Hổ Linh cốc.
Một phần yêu tu Hóa Thần tạm thời rời khỏi Hổ Linh cốc, tới những khu được chia trong Hổ Linh cốc để truyền lệnh của lão đại mới.
Có những yêu tu Hóa Thần như bọn họ đích thân ra trận nên ràng buộc dành cho yêu thú Kim Đan cảnh là rất lớn.
Sau khi Tô Trạch trở lại Hổ Linh cốc thì lại bắt đầu bế quan tu luyện.
Sau khi thu hồi cơ thể của hai yêu tu Thủy tộc và tất cả bảo vật trong nhẫn trữ vật thì tu vi còn thừa lên tới năm trăm linh năm triệu năm.
Đây là con số ở biên giới vùng đất hoang khá là nghèo nàn.
Nếu là ở sâu trong đất hoang hơn tí thì chắc chắn bảo bối trên người tu sĩ Yêu tộc ở đó sẽ nhiều hơn, giết một người bằng cả mười Hổ Linh cốc.
Tô Trạch biết rõ điểm này, ở trong kế hoạch đương nhiên có tới nơi sâu trong đất hoang.
Nhưng trước đó, hắn vẫn cần tăng thực lực và tu vi lên trước đã.
Làm từng bước một, dục tốc bất đạt, không ai ăn thành tên mập ngay được.
Giao diện hệ thống bán trong suốt xuất hiện.
"Hạt giống Long Tượng: Bốn trăm năm mươi nghìn hạt!"
Tô Trạch nhìn lướt qua giao diện hệ thống, bắt đầu tiếp tục kích hoạt hạt giống Long Tượng.
"Răng rắc răng rắc…"
Tiếng vỡ lanh lảnh cùng kim quang lấp lóe vẫn làm người ta quen thuộc như trước.
Vô số hạt giống Long Tượng bị kích hoạt.
Đồng thời khí tức của Tô Trạch cũng đang nhanh chóng tăng lên, kim quang trong đại điện sáng chói, đạo vận tràn ngập, tiên khí ngưng tụ lại từ bốn phương tám hướng, biến thành tiên vụ mông lung.
Hắn ngồi xếp bằng trong sương mù dày đặc ấy, nhắm hai mắt lại mặt mày bình tĩnh, lúc thôn thổ như có một con Bạch Long lượn lờ trong lỗ mũi.
Một lúc lâu sau.
Tô Trạch mở mắt, thấy giao diện hệ thống xuất hiện.
"Hạt giống Long Tượng: Bốn trăm tám mươi nghìn năm trăm hạt!"
Hắn kích hoạt một lèo ba mươi nghìn hạt giống Long Tượng.
Vì phòng bất cứ tình huống nào nên hắn giữ lại tu vi hai trăm triệu.
Dù là thế.
Tô Trạch vẫn là thấy xót lòng.
Khổ sở mãi mới kiếm được tưng đấy tu vi, chưa bao lâu đã dùng hết rồi.
Con đường kiếm tu vi vẫn dài lê thê quá!
Tô Trạch than thở rồi đứng lên, đi ra khỏi cung điện.
"Đi, trở về một chuyến."
Hắn nói một tiếng, kêu đám Tiểu Thanh tới rồi rời khỏi Hổ Linh cốc.
Có sức ràng buộc của khế ước tạm thời nên Yêu tộc của Hổ Linh cốc sẽ chẳng gây được sóng gió gì.
Nhị Hổ dẫn mấy yêu tu Hóa Thần đi theo, bảo là muốn mở đường cho Tô Trạch.
Tô Trạch không từ chối, gật đầu đồng ý.
Nhị Hổ lập tức thấy tràn đầy động lực, hét dẫn theo một phần yêu tu, tụ bầy tụ đàn xông ra khỏi Hổ Linh cốc.
Bọn họ cuốn theo một vùng mây đen, dọc đường đi yêu phong càn quét, xua đuổi yêu thú xung quanh mở đường cho Tô Trạch, uy phong thôi rồi.
…
Dưới núi nhỏ.
Lời của lão tộc trưởng và Lý Võ rất có tác dụng.
Mặc dù họ lưu luyến vùng đất đã sinh sống rất nhiều năm này nhưng sau khi nghe họ nói thì rất nhiều tộc nhân vẫn nhanh nhẹn bắt đầu thu thập hành lý.
"Cuối cùng vẫn phải rời khỏi nơi này.” Lão tộc trưởng nhìn tộc nhân đang bận rộn, trong mắt toát lên sự lưu luyến.
"Không biết tiền bối sao rồi.” Lý Võ nhìn đường chân trời ở nơi xa, lo lắng nói: “Thực lực của Hổ Linh cốc rất mạnh, lúc trước ta ở tiên tông có nghe mấy đệ tử thảo luận.
Ở rìa vùng đất hoang này cũng một trong những thế lực Yêu tộc mạnh mẽ nhất rồi.
Thực lực của tiền bối sâu không lường được, nhưng dẫu sao thì… Cũng chỉ có một người!"
"Yên tâm đi, điều mà ngươi nghĩ tới được thì chẳng nhẽ vị tiền bối kia không nghĩ tới được à?” Lão tộc trưởng lắc đầu nói: “Mau chuẩn bị lên đường đi, chớ làm trì hoãn nữa thời gian."
Bỗng nhiên.
Lý Võ tập trung nhìn, lời còn đang nói dở chợt ngừng.
Hắn ngơ ngác nhìn phía xa, con ngươi co rụt lại, trong mắt hắn toát lên sự kinh hãi không cách nào che giấu được!