Đột nhiên.
Một tiếng rống hùng hổ đột nhiên vang lên.
Đó là dao động của nguyên thần nên nó vang lên ngay trong đầu Tô Trạch.
Chỉ một thoáng.
Cho dù là nguyên thần cấp bậc Hợp Đạo thì Tô Trạch cũng bị ảnh hưởng.
Trước mắt của hắn đột nhiên xuất hiện hàng loạt hình ảnh.
Đó là một đám Man tộc cơ thể cường tráng, cả người toàn cơ bắp tựa như một con Cầu Long, họ đang mặc da thú, cầm đủ loại vũ khí nguyên thủy trong tay.
Chiến đấu.
Hình ảnh nào cũng là đang chiến đấu.
Trong đó chiến sĩ Man tộc nào cũng đều có khí huyết như long, có lực lượng khuấy đảo được cả trời đất.
Phương thức chiến đấu ngang ngược mà lại thẳng thừng đó, Lý Võ của bây giờ mà so với họ thì không khác gì đứa trẻ ba tuổi.
Thậm chí, người tài ba trong có còn làm Tô Trạch cảm nhận được áp lực cực lớn!
Thân phận của Tô Trạch bày ra bên ngoài là ngự thú sư, là thiên tài kiếm đạo.
Nhưng cho tới nay, lá bài tẩy mạnh mẽ nhất của hắn vẫn là lực lượng cơ thể của bản thân!
Có thể làm hắn cảm nhận được một tia cảm giác áp bách.
Đủ để hiểu những chiến sĩ Man tộc kia mạnh cỡ nào.
Hình ảnh lóe lên vô cùng mau.
Rất nhanh, Tô Trạch lấy lại tinh thần, thần niệm thu về.
"Phù ——”
Hắn thở ra một hơi, cảm thấy tiếng rống hùng hổ kia còn đang vang vọng trong đầu, mang lại cho hắn cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
"Sao rồi, tiền bối?"
Lý Võ cẩn thận hỏi: “Có vấn đề gì sao?"
Chính hắn cũng cảm giác có hơi không bình thường, lúc trước bản thân cũng đâu bộc lộ ra được thiên phú tu luyện lợi hại như thế.
Chẳng nhẽ là tu luyện gặp phải rủi ro, tẩu hỏa nhập ma?
Hắn thầm nghĩ.
"Không phải.” Tô Trạch hơi lắc đầu, nhìn ấn đường của Lý Võ, nhớ lại những hình ảnh mà hắn vừa thấy ban nãy, mơ hồ có suy đoán.
"Yên tâm đi, theo tình hình trước mắt thì ngươi vẫn còn rất bình thường.” Tô Trạch nói: “Không… Nói chuẩn xác ra thì là rất tốt, nếu như suy đoán của ta không sai, chỉ cần ngươi không chết thì huyết mạch trong cơ thể sẽ dần hồi phục, chiến hồn trong đầu… cũng sẽ được cải tạo."
Tô Trạch dừng một chút, nói tiếp: "Đến lúc đó, thành tựu của ngươi… Sẽ rất cao."
Lý Võ nghe những lời này thì cảm thấy mình cứ như lọt vào sương mù, nghe chẳng hiểu gì hết, hỏi theo bản năng: "Tiền bối, cao bao nhiêu?"
"Cao chừng ba, bốn tầng gì đó, nhưng chắc chắn là còn kém ta chút.” Tô Trạch cười, đùa cợt.
"Hở?” Lý Võ lại sửng sốt, vẫn chưa hiểu cho lắm.
Nhưng nhìn dáng vẻ của tiền bối thì hình như rất mạnh thì phải.
Tô Trạch vỗ vai của hắn: “Có thể làm kêu tộc nhân của ngươi dừng lại được rồi, khu vực này đã an toàn."
Lý Võ lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Tô Trạch, rồi lại nhìn thoáng qua những đại yêu đang tỏ ra cung kính kia, trong đầu bỗng sinh ra một suy đoán kinh người.
"Tiền bối, chẳng nhẽ… Những…” Hắn nuốt nước miếng, lắp bắp nói.
"Ừ.” Tô Trạch gật đầu: “Đều là Yêu tộc của Hổ Linh cốc, ta thấy bọn họ còn có chút tác dụng nên không làm thịt."
Một câu nói hời hợt nhưng Lý Võ và lão tộc trưởng nghe thấy thì không khác nào sét đánh ngang tai!
Gần như là bọn họ hóa đá ngay tại chỗ, qua một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Tô Trạch không để bọn họ có quá nhiều thời gian để khiếp sợ, nói: "Đi theo ta."
Lai lịch huyết mạch của Lý Võrất kinh người, mà hình như huyết mạch này đã bắt đầu hồi phục rồi, tiềm lực rất lớn, đáng để bồi dưỡng trọng điểm một chút.
Mình cũng không thể luôn chiến đấu một mình ở trong Địa Tiên giới được.
Có lúc có thêm một vài trợ thủ cũng là chuyện tốt.
Ít nhất có thể gánh đỡ một chút áp lực.
Lý Võ có tiềm lực như vậy, đương nhiên Tô Trạch sẽ giúp đỡ một phen mà chẳng hề ngần ngại.
Lý Võ thấy thế thì vội vàng đi theo.
Đám đại yêu Nhị Hổ thì bắt đầu kế hoạch cải tạo lại đối với thôn xóm theo sự phân phó của Tô Trạch.
Tường rào dỡ đi làm lại, mấy đại yêu am hiểu trận pháp phù triện bắt đầu bày trận, yêu văn huyền diệu bị khắc ra.
Các loại đại trận như đại trận phòng hộ, Tụ Linh trận, trận pháp che chắn khí cơ v.v… Đều được bố trí.
Rất nhiều Man tộc ngơ ngác nhìn một màn này, nhìn các đại yêu thường ngày sắm vai đồ tể, tử thần giờ lại đang hóa thân thành người bảo vệ thôn xóm.
Tương phản giữa hai hình tượng rất lớn, trông bỗng chốc họ có hơi khó tiếp nhận.
Bên kia.
Tô Trạch thì lại kể đơn giản lại những hình ảnh mà hắn nhìn thấy được cho Lý Võ nghe.
"Bộ tộc Man Thần?"
"Trong huyết mạch của bọn ta… Có truyền thừa trong tộc cũ?!"
Tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
Lý Võ thấy chấn động không thôi.
Lão tộc trưởng ở một bên bàng thính, nghe Tô Trạch kể thì cũng chấn động khôn cùng, tỏ ra hổ thẹn.
Bộ tộc Man Thần trước kia, theo như lời mà Tô Trạch nói thì mạnh mẽ khôn cùng, nhưng bây giờ lại suy tàn tới mức độ này.
Điều này làm một tộc trưởng như hắn cảm thấy xấu hổ không thôi.
Tô Trạch cũng không kể quá nhiều thứ có liên quan tới tu hành cho Lý Võ nghe.
Chỉ kể cho hắn những thông tin vừa tổng kết được từ trong rất nhiều hình ảnh đó.
Trong trên cơ bản đều là về hình ảnh chiến đấu của bộ tộc Man Thần.
Còn về lai lịch v.v… của bộ tộc Man Thần thì trong hình ảnh không hề đề cập tới.
Chủng tộc thần bí và mạnh mẽ này hình như đã từng cường thịnh vô cùng, sau đó lại suy tàn với một tốc độ nhanh tới quỷ dị.
Số lượng cường giả càng ngày càng ít, huyết mạch cũng càng yếu đi, truyền thừa dần đứt.
Cho đến thế hệ của Lý Võ thì tất cả truyền thừa đều đã mất, huyết mạch thì yếu khôn cùng, chỉ có đặc tính cơ thể mạnh mẽ trời sinh là còn giữ lại được thôi.
Còn những thứ khác thì đều bỗng dưng biến mất không thấy.
Tô Trạch cũng không biết được nguyên nhân đằng sau từ trong những hình ảnh đó, hắn không suy đoán được.
Nhưng những thông tin trong hình ảnh chiến đấu kia vẫn cung cấp được cho Tô Trạch chút thứ có giá trị.
Theo sự hồi phục của huyết mạch, truyền thừa của bộ tộc Man Thần sẽ lại xuất hiện!
Còn khi nào sẽ xuất hiện lại thì phải xem chính bản thân Lý Võ rồi.
Đột nhiên.
Tô Trạch bỗng nghĩ tới điều gì.
Huyết mạch, truyền thừa.
Sao lại thấy quen quen thế nhỉ?
Tô Trạch ngừng kể, cau mày suy nghĩ.