- Ha ha! Không sao không sao! Vị cô nương này đã được đạo hữu yêu thích, đó chính là vãn bối bản đế, loại việc nhỏ này không đáng nhắc tới.
Phong Đô Đại Đế hoàn toàn có thể cảm nhận được Diệp Hiên lạnh lùng, điều này cũng khiến cho hắn cười khan một tiếng, trong lòng càng thêm thầm hận Vương Chủ Bạc, nhưng lại không thể biểu hiện trên mặt, chỉ vì người sau lưng này Vương Chủ Bạc là hắn không thể trêu vào.
Mà Quỷ Tiên âm binh xung quanh nghe thấy quyết sách của Phong Đô Đại Đế, đáy mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Phải biết mặc dù Phong Đô Đại Đế có uy quyền khá lớn, trên danh nghĩa chính là chủ nhân của Địa Phủ, nhưng muốn xóa đi danh tính nàng ấy khỏi Sinh Tử Bạc, đây chính là chuyện cực kỳ kiêng kị, càng làm trái sinh tử luân hồi của Địa Phủ, nếu để cho một số người hữu tâm biết, tất nhiên sẽ đến nhờ vả Phong Đô Đại Đế.
Hiện tại Địa Phủ cũng không phải Địa Phủ như trước kia, từ khi thiên địa hạo kiếp mở ra, sinh linh tam giới đồ thán, oan hồn lệ quỷ trong địa phủ vô cùng vô tận, đã sớm đánh vỡ thế lực cách cục vốn có, nếu không phải mấy nhân vật khủng bố kia trấn áp Địa Phủ, chỉ sợ Địa Phủ sớm đã loạn cả lên.
Mà Phong Đô Đại Đế biết rõ nàng này mới vào Địa Phủ, bất quá là cô hồn dã quỷ một giới, lại dám trực tiếp xóa đi tên của nàng từ Sinh Tử Bạc, hiển nhiên phải trả cái giá cực lớn để lấy lòng Diệp Hiên.
Điều này cũng khiến cho ánh mắt đông đảo Quỷ Tiên nhìn về phía Diệp Hiên tràn ngập vẻ nghi hoặc cực lớn, không biết đến cùng Diệp Hiên này có bản lĩnh gì có thể khiến Phong Đô Đại Đế bỏ hết cả tiền vốn của mình.
Chỉ là những Quỷ Tiên âm binh này cũng không biết, nguyên nhân Phong Đô Đại Đế làm như thế chính là vì muốn lôi kéo Diệp Hiên, ai bảo Diệp Hiên mới vào Địa Phủ đã gây ra náo động lớn như vậy, hắn xem Diệp Hiên cũng là nhân vật khủng bố như Mạnh Bà.
Đừng nói xóa đi tính danh Diệp Yêu Nguyệt trên Sinh Tử Bạc, chính là đem cả Sinh Tử Bạc đưa cho Diệp Hiên để hắn tùy ý xuyên tạc, chuyền này cũng chưa chắc là không thể.
Diệp Yêu Nguyệt cũng không phải hạng người ngu dại, nàng biết hôm nay có được cơ duyên này đều do bạch y tăng nhân trước mắt, điều này cũng khiến tâm thần nàng kinh ngạc, không biết bạch y tăng nhân này vì sao muốn chiếu cố nàng như thế.
Mà không biết vì cái gì, nhìn vị bạch y tăng nhân trước mắt, Diệp Yêu Nguyệt dần dần mất đi cảnh giác, càng nảy sinh một loại cảm giác thân thiết không cách nào nói rõ, tựa như nàng đã gặp qua người này ở nơi nào.
Một phen dị biến, tiêu trừ không còn tăm hơi, đám người Địa phủ tách ra một con đường, Diệp Hiên sóng vai cùng Phong Đô Đại Đế bước đi, cuối cùng tiến vào trong Phong Đô thành.
Diệp Hiên tiến vào Phong Đô, tin tức này lan truyền nhanh chóng, đại nhân vật khắp nơi trong Địa Phủ nhao nhao phái người tiến vào thành, chỉ để nghe ngóng mục đích Diệp Hiên đi vào Địa Phủ là gì.
...
Phong Đô Điện.
Phong Đô Điện là đạo tràng của Phong Đô Đại Đế, trên danh nghĩa cũng là nơi tối cao quản hạt Địa Phủ, Phong Đô Đại Đế mời Diệp Hiên vào Phong Đô điện, nghi thức hoan nghênh cực kỳ nhiệt liệt được bày ra.
Cung điện màu đen, cửa đồng như ác quỷ, khí tức tang thương bao la lan tràn, từng thân trụ màu đen chèo chống cả Phong Đô điện, càng có âm thanh cầm sắt reo vang quanh quẩn trong cung điện.
Quỷ cơ nhảy múa, phong thái có khác, quỷ tửu tỏa ra hương thơm bay khắp cả điện.
Được Phong Đô Đại Đế thịnh tình mời, Diệp Hiên sóng vai ngồi với hắn, dưới tay hắn có rất nhiều Phán Quan quỷ tướng tương bồi, cũng lạnh nhạt nhìn Diệp Hiên, nhưng thần sắc hắn cũng không chút nào biến hóa.
- Đạo hữu giá lâm Địa Phủ, chính là khách quý của Địa Phủ ta, uống trước cùng bản đế rồi nói.
Phong Đô Đại Đế giơ lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Đáng tiếc.
Diệp Hiên mặc dù tay cầm chén rượu, nhưng lại không động, cũng khiến cho bầu không khí trong Phong Đô điện có vẻ xấu hổ, mà hai mắt Phong Đô Đại Đế nhất chuyển nói:
- Bản đế lại quên, đạo hữu là người trong phật môn, hẳn là không dính rượu.
- Người đâu, mang tới Bách Hoa Ngộ Đạo Trà, hôm nay bản đế muốn cộng ẩm cùng Thanh Minh đạo hữu một phen.
Phong Đô Đại Đế phất tay phân phó, âm binh vội vàng lĩnh mệnh mà đi.
Tút... Tút... Đô.
Ngón tay Diệp Hiên gõ mặt bàn, vang lên giai điệu không hiểu, khuôn mặt hắn không vui không buồn, cuối cùng mở miệng nói:
- Không cần những lễ nghi phiền phức này, vẫn là lấy Sinh Tử Bạc ra trước, xóa đi tính danh của nàng, bản tọa cũng sẽ rời khỏi nơi đây.
- Không vội không vội, đạo hữu ở xa tới là khách....
Phong Đô Đại Đế mở miệng cười lớn, cũng không chờ hắn nói xong, Diệp Hiên phất tay ngắt lời nói:
- Phong Đô, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, lần này bản tọa đến Địa Phủ, cũng không phải kết giao với ngươi, mà có việc khác muốn làm.
Diệp Hiên lười nhác úp mở cùng Phong Đô Đại Đế, nếu trước đó có lẽ hắn sẽ còn coi trọng người này, nhưng bằng tu vi hắn hiện tại, Phong Đô Đại Đế trong mắt hắn không có gì khác sâu kiến.
Nói một câu ngay thẳng, một Phong Đô Đại Đế hắn nói giết là giết, nếu hiện tại hắn không phải che giấu thân phận của mình, chỉ dựa vào thù hận năm đó với Phong Đô Đại Đế cùng hắn, người này sớm đã hồn phi yên diệt mà chết.
- To gan.
Ầm.
Bỗng nhiên, một Vương Chủ Bạc vỗ bàn đứng dậy, trực tiếp chỉ ngón tay về phía Diệp Hiên, nổi giận quát:
- Mặc dù ngươi chính là Phật Tổ Linh Sơn, cũng cần phải biết rằng đây là Địa Phủ, bệ hạ càng là chủ nhân của Địa Phủ, há lại để cho ngươi làm càn như thế?