Vương Chủ Bạc nghĩa chính ngôn từ, mặt mũi tràn đầy giận dữ mắng mỏ Diệp Hiên, sau đó quay người cúi đầu trước Phong Đô Đại Đế, nói:
- Bệ hạ, Phật Tổ này nhiều lần không để bệ hạ vào trong mắt, cái này không chỉ bất kính với bệ hạ, càng không để Địa Phủ để ở trong mắt, lão thần khẩn cầu bệ hạ bắt giam tên cuồng đồ lớn mật này.
- Ngươi...?
Lúc đầu, thái độ của Diệp Hiên cực kỳ cường ngạnh, không giữ mặt mũi cho Phong Đô Đại Đế, điều này đã khiến Phong Đô Đại Đế hết sức khó xử, nhưng cũng không dám nói gì, dù sao người có thể sánh vai cùng Mạnh Bà, cho dù trong lòng hắn có tức giận cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.
Phong Đô Đại Đế tuyệt đối không ngờ, hắn còn không trở mặt với Diệp Hiên, tên Vương Chủ Bạc này lần nữa nhảy ra ngoài, chẳng phải xúi giục hắn đánh một trận với Diệp Hiên?
- Vương Chủ Bạc, nơi này không có chuyên của ngươi, ngươi có thể lui ra.
Sắc mặt Phong Đô Đại Đế âm trầm như nước, ánh mắt nhìn về phía Vương Chủ Bạc hiện ra tia nham hiểm, nếu không phải cố kỵ người phía sau hắn, mình sớm đã đánh tên tôm tép nhãi nhép này hồn phi phách tán mà chết, há có thể để hắn ở đây ồn ào không ngớt?
- Bệ hạ, ngươi quá làm cho thần thất vọng.
Bộ dáng Vương Chủ Bạc đau lòng nhức óc, chỉ là đáy mắt xẹt ra vẻ đắc ý, sau đó hất ống tay áo oán giận đi ra ngoài điện.
- Bản tọa để ngươi đi rồi sao?
Bỗng nhiên, không đợi Vương Chủ Bạc ra khỏi Phong Đô điện, tiếng Diệp Hiên đạm mạc vang lên, điều này cũng khiến cho sắc mặt Vương Chủ Bạc khẽ giật, mà sắc mặt Phong Đô Đại Đế cùng bọn người Quỷ Tiên Phán Quan cũng đại biến.
- Ngươi muốn như thế nào?
Vương Chủ Bạc nhướng mày, quay lại nhìn Diệp Hiên, đáy mắt ẩn ẩn vẻ kiêng dè, nhưng cũng không quá sợ hãi, dù sao đây là Địa Phủ, hắn không tin Diệp Hiên dám làm gì hắn.
- Quỷ vật nho nhỏ, dám bất kính đối với bản tọa.
Thân hình Diệp Hiên không động, giọng nói trầm thấp khàn khàn, sự tình cực kỳ khủng bố theo đó phát sinh.
Ầm!
Hư không bạo loạn, phật quang oanh minh, chỉ thấy một vệt kim quang bỗng nhiên xẹt qua thân thể Vương Chủ Bạc, càng khiến cho người này há to mồm ngốc trệ tại chỗ, nhưng cũng thời điểm này, thân thể của hắn ầm vang hóa thành một sợi khói đen, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, liền hồn phi phách tán mà chết.
Ô!
Một trận gió âm thổi qua, Vương Chủ Bạc tiêu thất không còn tăm hơi, như chưa hề xuất hiện ở thế giới này, bức tranh này hiện ra trong mắt mọi người Địa phủ, tiếng hít một hơi khí lạnh không ngừng truyền đến.
- Cái này...?
Sắc mặt Phong Đô Đại Đế âm tình bất định, đột nhiên nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt hiện vẻ kiêng dè cực lớn, bởi vì ngay cả hắn cũng không kịp thấy Diệp Hiên xuất thủ như thế nào, Vương Chủ Bạc liền hồn phi phách tán mà chết, loại thủ đoạn này quả thực chưa từng nghe qua.
- Ngươi là...?
Bỗng nhiên, Diệp Yêu Nguyệt rung động lên tiếng, ngơ ngác nhìn Diệp Hiên, hai mắt ẩn ẩn phiếm hồng, chỉ vì nàng nhìn thấy Diệp Hiên vô tình xuất thủ, điều này cũng làm cho nàng liên tưởng đến một người.
Sát phạt quả đoán, lạnh lùng vô tình, ngay cả phong cách hành sự cả hai người đều cực kỳ giống nhau, Diệp Yêu Nguyệt liên hệ đến Diệp Hiên trước đó từng nàng cứu, trong lòng hiện ra một phỏng đoán không dám tin.
Diệp Hiên như cảm thấy tâm tình Diệp Yêu Nguyệt chập chờn, hắn gật đầu mỉm cười với Diệp Yêu Nguyệt, điều này cũng khiến cho sắc mặt Diệp Yêu Nguyệt ngốc trệ, trong mắt hiện ra hai dòng nước, nhưng cuối cùng vẫn ẩn nhẫn.
- Đạo hữu, ngươi gây ra phiền toái lớn.
Phong Đô Đại Đế thở dài nói.
Đáng tiếc, đối với Phong Đô Đại Đế cố làm ra vẻ, Diệp Hiên không có chút gì để ý tới, mà bình tĩnh nhìn hắn, nói:
- Bản tọa không muốn tham dự chuyện Địa Phủ, ngươi chớ có đùa nghịch tâm cơ trước mặt ta, có chuyện có thể nói thẳng.
Theo lời Diệp Hiên vừa nói, khuôn mặt Phong Đô Đại Đế cứng ngắc, không nghĩ rằng Diệp Hiên chính là một người mềm không được cứng cũng không xong, càng sẽ không nể nang mặt mũi của hắn, điều này cũng khiến hắn hít một hơi thật sâu, trên mặt cũng không có ý gì tức giận, ngược lại mở miệng cười nói:
- Đạo hữu quả nhiên là người thống khoái, bản đế cũng đi thẳng vào vấn đề.
- Từ ngày Diệp Hiên đánh một trận với Thượng Cổ Yêu Đình, không biết bao nhiêu sinh linh thế gian chết thảm, điều này cũng khiến cho U Minh Địa Phủ ta kín hết chỗ, tràn ngập oán khí vô biên.
- Nói điểm chính.
Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng, cũng không muốn nghe Phong Đô Đại Đế dài dòng.
Trước thái độ của Diệp Hiên, Phong Đô Đại Đế cũng không chút gì bất mãn, bởi vì hắn xem Diệp Hiên cũng ngang hàng Mạnh Bà.
- Đạo hữu nghe ta tinh tế nói....
Phong Đô Đại Đế không dám thất lễ, cấp tốc nói đến chính sự.
Nguyên lai, theo năm đó Diệp Hiên đánh một trận với Thượng Cổ Yêu Đình, hàng vạn dặm thiên khung bị đánh xuyên, sinh linh Địa Tiên Giới không biết chết bao nhiêu, vô cùng vô tận vong hồn tràn vào Địa Phủ, nếu không nhờ mấy nhân vật khủng bố xuất thủ trấn áp, Địa Phủ tất nhiên sẽ rung chuyển.
Chỉ là chuyện này còn chưa phải trọng yếu nhất, mặc dù vô số vong hồn bị trấn áp, Địa Phủ cũng khôi phục vận chuyển bình thường, nhưng những vong hồn này rất rất nhiều, mà bọn hắn sau khi chết tràn vào Địa Phủ mang theo oán khí vô cùng vô tận.
Mà tất cả Địa Phủ một mạch là tu Quỷ Tiên, bọn hắn không có nhục thân chỉ có linh thể, mà oán khí này chính là vật đại bổ, không biết thành tựu cho bao nhiêu Quỷ Tiên Địa Phủ, trong lúc nhất thời cũng khiến cho thế lực Địa Phủ tăng trưởng khủng bố.
Cũng không ít Đại La đỉnh phong dựa vào vô cùng vô tận oán khí này tấn thăng Chuẩn Thánh, càng chiêu binh mãi mã đánh vỡ lực cách cục Địa Phủ thế.