Mà oán khí cũng là dao hai lưỡi, nếu hấp thu quá nhiều sẽ khiến người ta hoàn toàn đánh mất linh trí bản thân, sẽ sinh ra rất nhiều lệ quỷ khủng bố.
Mà vị Vương Chủ Bạc kia chính là người thân thiết của Quỷ Đế Trương Hành phương bắc, càng xếp vào người bên cạnh Phong Đô Đại Đế.
Nói đến Ngũ Phương Quỷ Đế, mặc dù Phong Đô Đại Đế mạnh nhất, bốn phương Quỷ Đế đều do hắn cầm đầu, nhưng bọn hắn cũng không phải là một cái thùng sắt, mà tu vi Trương Hành này cùng Phong Đô Đại Đế khó phân trên dưới, vì vô tận oán khí tràn vào Địa Phủ, càng làm cho tu vi Trương Hành đạt được tăng lên không cách nào tưởng tượng, sớm đã siêu việt hơn Phong Đô Đại Đế.
Người tham lam thì rât có dã tâm, Quỷ Đế phương bắc Trương Hành luận tu vi không kém Phong Đô Đại Đế, khi hắn hấp thu vô tận oán khí, tu vi bản thân càng là vượt qua Phong Đô Đại Đế, càng sẽ không nguyện ý khuất dưới trướng hắn.
Giữa hai người càng âm thầm phát sinh một trận đại chiến, nhưng lại lấy Phong Đô Đại Đế bị thua mà kết thúc, Trương Hành kia càng trắng trợn mở rộng thế lực, muốn trong vạn năm chiếm lấy năm phương quỷ vực.
Tài nghệ không bằng người, mặc dù Phong Đô Đại Đế không có cam lòng, thế nhưng không có bất kỳ biện pháp nào, Địa Phủ chính là như thế, tu vi ai cường đại, muốn người khác nghe lệnh mình.
Phong Đô Đại Đế êm tau nói, Diệp Hiên nhướng mày, ngắt lời.
- Ý ngươi là muốn ta giúp ngươi giết Trương Hành, Quỷ Đế phương bắc kia?
- Không.
Phong Đô Đại Đế chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên xẹt qua vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn là khẽ cắn răng, nói:
- Mặc dù tu vi ta không bằng Trương Hành kia, thế lực Địa Phủ rắc rối phức tạp, cho dù hắn trở thành Quỷ Đế đứng đầu Ngũ Phương, bất quá đối với ta chỉ là con rối, loại hư danh này cho hắn cũng được, ta không có thèm.
- Vậy ý của ngươi là...?
Hai mắt Diệp Hiên nhắm lại, biết sự tình tất nhiên sẽ không đơn giản như thế.
- Các ngươi đều lui ra đi.
Phong Đô Đại Đế không tiếp tục nói, mà quay đầu ra hiệu cho đám người Địa Phủ tản ra, điều này cũng khiến cho bọn người Quỷ Tiên Phán Quan ở đây đứng dậy cáo từ, hiển nhiên chuyện kế tiếp không phải chuyện mà bọn hắn có thể biết.
Nhìn Phong Đô Đại Đế cẩn thận, Diệp Hiên trầm giọng nói:
- Hiện tại có thể nói?
- Hoa——Bỉ——Ngạn.
Nói ra từng chữ, giọng Phong Đô Đại Đế đè ép cực thấp, nếu như lắng nghe thật kỹ sẽ phát hiện trong lời hắn nói ẩn chứa một tia rung động.
- Hoa Bỉ Ngạn?
Diệp Hiên giật mình, trong miệng thì thầm, trong mắt có vẻ không hiểu.
Mặc dù Diệp Hiên chưa từng tới Địa Phủ bao giờ, nhưng lại biết Bỉ Ngạn Hoa là vật độc hữu của Địa Phủ, hoa này còn gọi là U Minh chi hoa, sinh trưởng hai bên bờ Vong Xuyên hà, cũng không phải chí bảo trong trời đất, nhưng vì sao khuôn mặt Phong Đô Đại Đế nặng nề như thế?
- Bỉ ngạn hoa nở, hoa nở bỉ ngạn, hoa nở không lá, lá không sinh hoa, hoa lá giao thoa, vĩnh viễn không gặp nhau.
Phong Đô Đại Đế lên tiếng, sắc mặt đã căng cứng đến đỏ bừng, ngay cả thân thể của hắn có chút run rẩy, như lâm vào một loại trạng thái nào đó không cách nào nói rõ.
- Sinh trưởng ngàn năm, có hoa không lá, có lá không hoa, từ xưa tới nay, chưa hề cải biến.
Sắc mặt Phong Đô Đại Đế căng cứng nhìn Diệp Hiên, giọng nói hắn trầm thấp mà trịnh trọng, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên đại biến, trong đầu đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết liên quan tới Hoa Bỉ Ngạn, càng khiến hắn ầm ầm đứng dậy, gắt gao nhìn chăm chú Phong Đô Đại Đế, bởi vì thứ đối phương vừa nói đến, có lẽ có quan hệ với truyền thuyết này.
- Xem ra đạo hữu chắc hẳn cũng đoán được thứ gì rồi.
Đối với Diệp Hiên biểu hiện chấn kinh, Phong Đô Đại Đế cũng không lấy lầm lạ, nếu Diệp Hiên thật sự trấn định, điều này ngược lại sẽ khiến hắn cảm thấy không đúng.
- Hoa lá tương sinh, Hoa Bỉ Ngạn nở?
Diệp Hiên nói ra từng chữ, hai mắt thâm thúy nhìn về phía Phong Đô, giọng hắn ép xuống cực thấp.
- Không sai.
Phong Đô Đại Đế nặng nề gật đầu, hai mắt ẩn ẩn phiếm hồng, trong mắt còn có vẻ kích động không thể ức chế.
Truyền thuyết cố lão.
Địa Phủ theo thời thế mà sinh, vì vạn vật sinh linh luân hồi chuyển thế, Hoa Bỉ Ngạn là tử vong chi hoa, nhưng cũng là sinh mệnh chi hoa, cũng là một loại sản phẩm đặc hữu của Địa Phủ, cũng không có quá mức ly kỳ.
Chỉ là vạn vật sinh tử luân hồi, Hoa Bỉ Ngạn cũng luân chuyển trong sinh tử, hoa cùng lá vĩnh thế giao thoa, tuyệt sẽ không nở rộ cùng một thời điểm.
Chỉ là thế gian này không có chuyện gì là tuyệt đối, cho dù Hoa Bỉ Ngạn ẩn chứa ý nghĩa luân chuyển sinh tử, những cuối cùng cũng có ngày hoa lá tương sinh.
Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa trời đất có một truyền thuyết, khi lá và Hoa Bỉ Ngạn cùng sinh ra, một đóa Hoa Bỉ Ngạn có thể khiến người ta có thể ngộ ra sinh tử luân hồi chi đạo, càng có thể khiến người ta lập địa thành thánh.
Chỉ là truyền thuyết này quá mức hư vô mờ mịt, có chút lời vô căn cứ, bởi vì truyền thuyết dù sao chỉ là truyền thuyết, loại chuyện này không có người nào có thể chứng minh là thật.
Sở dĩ mà Diệp Hiên chấn kinh như thế, chính là bởi vì trong Bất Tử Tiên Kinh chính xác có ghi chép, nếu ai có thể đạt được Hoa Bỉ Ngạn, lĩnh ngộ được chi đạo sinh tử luân hồi trong đó, có thể đạt được đại tạo hóa vô thượng.
Trong trời đất này có quá nhiều bí ẩn, địa thủy hỏa phong, phong vũ lôi điện, thậm chí còn có thời không chi đạo thần bí khó lường nhất, mà hai đại bí ẩn sinh tử càng là một loại pháp tắc cực kỳ thần bí.