Tây Phương nhị Thánh đang thống khổ kêu thảm, Hồng Mông Tử Khí đang từng chút từng chút bị rút ra từ trong cơ thể bọn họ, kèm theo đó là tiếng cười tàn khốc dữ tợn của Diệp Hiên.
- Diệp tiểu hữu….
- Ngươi đã làm quá mức.
Bỗng nhiên, một giọng nói nhu hòa truyền đến từ tam giới thiên địa, toàn bộ tam giới đều đang quanh quẩn tiếng nói này, ngay cả tinh hà cuồn cuộn trong tam thập tam trọng thiên ngoại đều bình tĩnh lại.
Đông —— đông —— đông...
Thiên đạo lôi âm, vạn pháp đều dừng, từng luồng thiên đạo kim quang chiếu xuống tam giới, mặt đất bị nghiền nát đang dần dần khép lại, dãy núi sụp đổ lại được ngưng tụ ra, ngay cả tứ đại bộ châu đứt gãy vỡ nát đều đang khôi phục về trạng thái ban đầu.
Vạn vật khôi phục, sức sống tràn trề, cảnh tượng hiện ra khắp tam giới.
Tam thập tam trọng thiên ngoại.
Một thân ảnh màu xanh tựa như đi tới từ Hỗn Độn, theo hắn bước ra mỗi một bước, đại đạo thần âm ầm ầm rung động, từng đóa hoa sen màu xanh nở khắp chư thiên cũng xuất hiện theo đạo thân ảnh này, sinh linh tam giới bất giác quỳ xuống, linh hồn đều đang kịch liệt run rẩy.
Kê cao gối mà ngủ chín tầng mây, bồ đoàn đạo chân.
Bên ngoài thiên địa huyền hoàng, ta chưởng giáo tôn.
Bàn Cổ Sinh Thái Cực, lưỡng nghi tứ tượng theo.
Một đạo truyền tam hữu, nhị giáo Xiển Triệt phân.
Huyền môn đô lĩnh tú, nhất khí hóa Hồng Quân.
Thiên đạo lôi âm, chư thiên chấn động, từng đợt thiên đạo tiên âm không ngừng truyền đến, tam thập tam trọng thiên ngoại bị nghiền nát đang dần dần phục hồi như cũ.
- Hồng Quân Đạo Tổ.
Sắc mặt Diệp Hiên đại biến, lông mày nhíu chặt cùng một chỗ, đáy mắt hiện ra vẻ trầm trọng, nhìn lại thân ảnh trên tinh không kia.
- Đệ tử Thông Thiên bái kiến lão sư.
Sắc mặt Thông Thiên giáo Chủ đại biến, hắn vội vàng quỳ xuống bái chào.
- Đệ tử đã gặp qua lão sư.
Đạo Đức Thiên Tôn cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn lộ vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng kéo thân thể trọng thương quỳ xuống.
- Lão sư cứu ta.
Tây Phương Nhị Thánh vốn đã không có hy vọng sống sót, nhưng khi Hồng Quân Đạo Tổ hiện ra, hai người kinh hỉ cầu cứu, ánh mắt tái hiện ra thần thái.
Trên bầu trời đầy sao.
Hồng Quân đạo tổ đang chậm rãi đi đến, quanh thân lóe ra phù văn đại đạo, hắn tựa như thiên, hắn tựa như địa, hắn tựa như vạn vật chúng sinh, hắn đại biểu ý chí vô thượng của Thiên Đạo..
- Diệp tiểu hữu, chúng ta lại gặp mặt.
Hồng Quân Đạo Tổ không tỏa ra chút gợn sóng, càng không có chút khí tức nào nở rộ, nhưng hắn xuất hiện lại làm cho thánh tâm của Diệp Hiên không ngừng nhảy lên.
Hồng Quân đạo tổ là người nào?
Hắn là đệ nhất nhân từ khi khai thiên tích địa tới nay, hắn càng là sư phụ của thiên đạo Thánh nhân, hắn cũng là hóa thân của Thiên Đạo.
Lấy thân hợp đạo, chấp chưởng Thiên Đạo.
Tám chữ lớn nặng như bầu trời vạn cổ, hoàn toàn giải thích sự đáng sợ của Hồng Quân đạo tổ.
- Mặc dù ta rất muốn gặp ngươi, nhưng không phải vào lúc này.
Hai tay Diệp Hiên vẫn đang bóp cổ Tây Phương Nhị Thánh, cũng không có bởi vì Hồng Quân đạo tổ xuất hiện mà thả hai người ra, hắn ngược lại gắt gao giam cầm Tây Phương nhị Thánh, ánh mắt nhìn về phía Hồng Quân Đạo Tổ lộ ra vẻ sâm nhiên.
Diệp Hiên chưa bao giờ quên, năm đó hắn tìm kiếm con đường bước vào Chuẩn Thánh, Hồng Quân đạo tổ này hiển hóa ra, chỉ điểm cho hắn một con đường, thiếu chút nữa để cho hắn mê thất vào tâm ma.
Nếu không phải được Tôn Ngộ Không đánh thức, hắn còn không biết khi nào mới có thể tỉnh ngộ.
- Tiểu hữu đang hận ta?
Hồng Quân Đạo Tổ nhu hòa cười nói.
- Ta không nên hận ngươi sao?
Diệp Hiên cười lạnh hỏi lại.
- Tiểu hữu hiểu lầm rồi, năm xưa bần đạo chỉ điểm ngươi con đường đến Chuẩn Thánh, đích xác không có ý lừa gạt tiểu hữu, chẳng qua là muốn ngươi buông tha phương pháp lấy lực chứng đạo mà thôi.
Hồng Quân Đạo Tổ thản nhiên lên tiếng.
- Đáng tiếc ngươi thất bại, ta vẫn đi trên con đường lấy lực chứng đạo.
Diệp Hiên âm trầm lên tiếng.
- Tiểu hữu đích xác có tư thế của Bàn Cổ, hôm nay lại vượt qua thiên đạo ngũ kiếp, nhưng tiểu hữu ngươi có biết một chuyện?
Hồng Quân Đạo Tổ thở dài nói.
- Chuyện gì?
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Thiên địa này chính là Bàn Cổ mở ra, hắn cũng bỏ mạng dưới Thiên Đạo Cửu Kiếp, mà tiểu hữu khuất phục trong thế giới do Bàn Cổ mở ra, nếu ngươi thật sự bước vào Thiên Đạo Cửu Kiếp, vậy lực lượng ngươi sẽ phá vỡ thiên địa này, mà bản thân ngươi cũng sẽ phải hồn phi phách tán mà chết.
- Cho nên năm đó bần đạo mới khuyên ngươi chớ có bước lên con đường lấy lực chứng đạo, càng là lưu lại vị trí Thiên Đạo Thánh nhân thứ bảy cho ngươi, đáng tiếc tiểu hữu khinh thường Thiên Đạo Thánh nhân.
Hồng Quân Đạo Tổ khẽ thở dài một tiếng.
- Hồng Quân đạo tổ, chấp chưởng Thiên Đạo, dĩ nhiên muốn tính kế Diệp Hiên ta, quả thật buồn cười.
Diệp Hiên châm chọc lên tiếng.
- Bần đạo chưa bao giờ tính kế tiểu hữu, hết thảy đều là vì để cho thiên đạo vận chuyển bình thường, chỉ tiếc ngươi cũng không phải người bên trong tam giới, không bị thiên đạo khống chế, cái này mới xảy ra một loạt thiên địa hạo kiếp.
Hồng Quân Đạo Tổ nhẹ giọng nói.
- Ngươi muốn giết ta?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, bởi vì hắn đã cảm nhận được uy áp của Thiên Đạo đang áp bách về phía hắn, mơ hồ làm cho hắn có một loại cảm giác không thở nổi.
- Bần đạo cũng không muốn làm khó tiểu hữu, chỉ muốn xin tiểu hữu thả Tiếp Dẫn Chuẩn Đề, vứt bỏ một thân tu vi lấy lực chứng đạo này là được.
Hồng Quân đạo tổ êm tai nói.
- Thả Chuẩn Đề Tiếp Dẫn nối? Tự phế phương pháp lấy lực chứng đạo?
Diệp Hiên nở nụ cười, hắn cười đầy châm chọc, ánh mắt nhìn về phía Hồng Quân đạo Tổ càng là hiện ra một tia sát cơ.