Thời không chi lực di thiên mạn địa, Diệp Hiên đang thúc giục gia tốc nghịch hành thuyền nhỏ dưới chân, thời không vĩ lực mênh mông mà thần bí, hóa thành cuồng phong sóng lớn, vận động tinh quang thuyền nhỏ ngược dòng tiến lên!
Ào ào ào!
Thiên Đạo trường hà nổi lên cuồng bạo sóng cả, oanh minh tiếng nước không dứt vang trong trời đất, Diệp Hiên đón gió lãng mà đứng trên thuyền nhỏ, trên mặt biểu lộ vẻ nghiêm trọng đến cực điểm!
Lúc này!
Tinh quang thuyền nhỏ mang theo Diệp Hiên, nghịch Thiên Đạo trường hà, chậm rãi đi đến thượng du, thời không nơi trời đất này bỗng nhiên phát sinh biến hóa kinh người!
Thiên Đạo trường hà biến mất, thuyền nhỏ dưới chân tiêu tán, cảnh tượng thế giới này cũng hiện ra trong mắt hắn, càng hiện ra rất nhiều dung nhan quen thuộc trong trí nhớ hắn.
Quảng Hàn cung, dưới cây quế, Hằng Nga Tiên Tử đang nhìn trăng thở dài.
Nam Thiên môn, Dương Tiễn đang răn dạy Tứ Đại Thiên Vương.
Tôn Ngộ Không ngồi xếp bằng tu luyện trên linh sơn.
Ngọc Đế ngồi cao trên bảo tọa Thiên Đế, đang ra lệnh cho quần tiên Thiên Đình.
Diệp Hiên càng nhìn thấy một người quen thuộc, mà người kia đúng là chính mình, khuất trong quần tiên Thiên Đình nghe Ngọc Đế răn dạy, lúc đó hắn vẫn chỉ là tiểu tiên nhân.
Những hình ảnh này không ngừng hiện lên trước mặt hắn, cơ thể của trong hắn đoạn thời không này ngưng trệ không tiến, lặng yên xuất hiện dưới cây quế.
- Hỗn đản đáng ghét.
Quảng Hàn tiên tử đứng thẳng dưới cây quế, nàng vẫn là đẹp như vậy, nàng đẹp khiến tam giới không ánh sáng, thế nhưng là giờ phút này lông mi nhíu chặt ngóng nhìn ba mươi ba trọng Thiên Đình.
- Diệp Hiên, hỗn đản đáng ghét nhà ngươi.
Quảng Hàn tiên tử thì thầm dưới cây quế, nhìn như nàng đang nói nhảm, nhưng dung nhan tuyệt mỹ lại dâng lên một nét hồng nhuận.
- Tiểu Nga!
Diệp Hiên nhìn chăm chú thân ảnh tuyệt mỹ dưới cây quế, trong mắt có một vẻ áy náy thật sâu cùng bất đắc dĩ, năm đó hắn vì vượt qua kiếp nạn mà lâm vào tâm ma, tự tay chém giết tình cảm chính mình, đây là đau nhức hắn không cách nào tiêu tan.
Hôm nay, tinh thần ý chí hắn trở lại quá khứ, lần nữa nhìn thấy nữ tử vì hắn mà si tình cả đời, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên ngừng chân không tiến, trong lòng hiện ra một cảm giác thê lương.
- Diệp Hiên, chớ có chậm trễ, thời gian của chúng ta không nhiều.
Bỗng nhiên, giọng Thiên Đạo ý chí trầm trọng truyền đến, thời không quanh mình hơi hỗn loạn, như phút chốc liền có thể vỡ vụn.
- Thật xin lỗi.
Ánh mắt Diệp Hiên ngóng nhìn Quảng Hàn tiên tử thật sâu, như muốn đưa ký ức về dung nhan của nàng vào sâu trong đầu, thời không lực ầm vang phát động, cảnh vật bên cạnh hắn lần nữa bắt đầu nghịch chuyển.
Không có hối hận, cũng không có hối hận, vỏn vẹn chỉ là vạn cổ tịch liêu, cùng một màn thương tâm kia không cách nào tiêu tan.
Trên con đường thông hướng vạn cổ chí cường, sau lưng Diệp Hiên che kín từng đống thi cốt, không chỉ có địch nhân của hắn, còn có thân nhân cùng bằng hữu của hắn.
Trên đường trở thành cường giả, không có bất kỳ người nào là không cần trả giá đắt, mà Diệp Hiên trả ra cái giá rất rất nhiều, nhiều đến mức hắn không dám nhớ lại, bởi vì vậy sẽ khiến hắn đau lòng.
Thế nhưng lựa chọn con đường như vậy, Diệp Hiên chỉ có thể thẳng tiến không thể lùi, bởi vì hắn không thể quay đầu, chỉ cần một khi hắn quay đầu, chính là gặp phải vạn kiếp bất phục.
Oanh!
Thời gian đảo lưu, không gian biến ảo, Diệp Hiên chỉ cảm thấy hoa hai mắt, khi hắn lần nữa mở hai mắt ra, một bóng lưng quen thuộc hiện ra trong mắt hắn.
Rầm rầm!
Một thác nước trút xuống ngàn trượng, vẩy ra giọt nước óng ánh sáng long lanh, hung hăng rơi đập trong đầm nước, càng là tóe ra rất nhiều bọt nước, cho người ta một loại cảm giác đẹp rực rỡ tuyệt luân.
Bạch y tuyệt thế, không nhiễm trần thế, từ đầu đến cuối hắn đều là siêu trần thoát tục như vậy, dù là trải qua hơn ba trăm vạn năm Diệp Hiên lần nữa nhìn thấy hắn, một cảm giác chua xót cũng tự nhiên sinh ra.
Cạnh đầm nước.
Liễu Bạch Y đưa lưng về phía Diệp Hiên mà ngồi, khuôn mặt hắn buông xuống đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào trận đồ trong tay, cho dù thác nước ngàn trượng bên cạnh đập nện trên đầm nước phát ra tiếng vang ù ù, nhưng cũng không thể quấy nhiễu hắn.
- Bạch Y huynh, ta đến rồi!
Diệp Hiên đắng chát nhìn bóng lưng Liễu Bạch Y, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ.
- Sinh tử bát môn, càn khôn nghịch chuyển, như nghĩ hoá sinh là chết, cần Thiên Cương Tam Thập Lục Tinh cùng địa sát Thất Thập Nhị Tinh tinh thần thay đổi, như thế mới có thể có được uy năng điên đảo càn khôn. Không đúng, nếu như tinh thần lệch vị trí, sinh tử bát môn căn bản sẽ bất ổn, pháp này vẫn là không thông.
Liễu Bạch Y chau mày, sợi tóc đen nhánh lúc đầu đã dần dần khô bại, trong đó xen lẫn rất nhiều tóc trắng, hiển nhiên hắn đang dốc hết tâm huyết sáng tạo ra Nghịch Tiên Trận Đồ.
- Không được, Diệp huynh thân ở Địa Tiên Giới, hắn làm sao có thể so sánh cùng những tiên nhân khủng bố kia, Nghịch Tiên Trận này chính là lấy yếu thắng mạnh, nếu không thể khắc chế những tiên nhân khủng bố này, ta như thế nào giao trận này cho Diệp huynh?
Sắc mặt Liễu Bạch Y trắng bệch, hai mắt càng là xích hồng, trong đó xen lẫn lượng lớn tia máu, trong mắt hiện ra vẻ cực kỳ không cam lòng.
- Bạch Y huynh!
Nhìn Liễu Bạch Y dốc hết tâm huyết chế tạo Nghịch Tiên Trận Đồ, bản thân đã gần đất xa trời, mặc dù đây là chuyện xảy ra năm đó, thế nhưng để Diệp Hiên vẫn chua xót không thôi.
- Càn khôn nghịch chuyển, nhật nguyệt treo ngược, bát môn sinh tử, hóa tiên vì phàm, như muốn cảnh giới tiên nhân, vậy cần nhiễu loạn cái gọi là thiên địa pháp tắc, vậy khảm môn cần đặt ở vị trí này....