- Ha ha!
Chợt, Diệp Hiên cất tiếng cười to, dường như phát hiện ra được một chuyện cực kỳ vui, điều này cũng làm cho Tân Điền Nhất Lang và Tôn Tiểu Phúc giật mình, không biết vì sao Diệp Hiên lại cười.
- Tân Điền tiên sinh, làm phiền ngươi mở cái máy này ra, tôi muốn nhìn một chút xem hệ thống phòng chiến không của các ông sẽ như thế nào, có phải là lợi hại như ông nói thật hay không.
Diệp Hiên ngoạn vị.
- Ngạch? Lục... Lục tiên sinh... Ngài thật biết nói đùa.
Tân Điền Nhất Lang cười gượng, nhưng khi nhìn lại đôi mắt Diệp Hiên, hắn đã xuất hiện cảnh giác, còn có số lượng lớn sĩ binh nhanh chóng tụ tập ở sau lưng người này, súng ống trong tay càng mơ hồ hướng phía Diệp Hiên.
- Tân Điền tiên sinh, ông cảm thấy ta đang nói đùa sao?
Không còn thấy nụ cười của Diệp Hiên đâu nữa, âm thanh dần dần lạnh xuống, một sự tàn bạo xẹt qua đáy mắt.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Đến lúc này, nếu như Tân Điền Nhất Lang còn cho rằng Diệp Hiên chính là thương nhân Hạ quốc, thì chính hắn đều muốn chửi mình là ngu ngốc, nhìn đối phương đây rõ ràng chính là lai giả bất thiện.
- Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là... Ta đối với tên lửa xuyên lục địa rất có hứng thú, cũng muốn kiểm tra một về sức mạnh của loại vũ khí này.
Diệp Hiên bước chậm đi tới phía Tân Điền Nhất Lang.
- Bắt hắn lại cho ta.
Tân Điền Nhất Lang âm trầm lên tiếng, đã nhìn ra Diệp Hiên không như vẻ bề ngoài, hắn trực tiếp hạ lệnh cho binh sĩ sau lưng.
Phốc phốc!
Huyết quang băng xạ, đầu người rơi xuống đất, không đợi những binh sĩ này tiến lên, Diệp Hiên đã trực tiếp toàn bộ chém chết, càng làm cho sắc mặt Tân Điền Nhất Lang đại biến, bước chân lảo đảo lui về phía sau.
Ông!
Diệp Hiên bước ra một bước, chợt xuất hiện ở trước người Tân Điền Nhất Lang, trực tiếp nhấc người này lên giữa không trung, một nụ cười nhạt tàn khốc cũng theo khóe miệng Diệp Hiên câu ra.
- Con người của ta rất nói đạo lý, chỉ cần ngươi mở cái máy này ra, ta đương nhiên sẽ không tổn thương tính mệnh của ngươi, nhưng nếu ngươi không nghe lời, vậy cũng đừng trách ta ra tay độc ác.
Diệp Hiên hơi dùng sức ở năm ngón tay, cũng để cho sắc mặt Tân Điền Nhất Lang chuyển từ xanh sang tím, không ngừng giãy dụa ở trong tay Diệp Hiên, mà rất nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học ở ngay đây càng là tái nhợt cả mặt, trốn ở góc phòng không dám phát ra tiếng.
- Buông... Buông tay... Tôi đồng ý với ngài.
Tân Điền Nhất Lang run rẩy nhỏ bé lên tiếng, điều này cũng làm cho Diệp Hiên lập tức thả người này ra.
- Hô —— hô —— hô.
Tân Điền Nhất Lang xụi lơ trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên cực kỳ âm trầm, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy, dựa theo phân phó của Diệp Hiên mà đi tới trước cái máy.
Ba!
Chợt, Tân Điền Nhất Lang nhanh chóng nhấn một cái nút màu đỏ, chỉ nghe căn cứ quân sự chợt vang lên còi báo động chói tai, cửa thép phòng chỉ huy bỗng nhiên rơi xuống, triệt để ngăn cách nơi đây cùng với bên ngoài.
- Võ giả Hạ quốc đáng chết, người của chúng ta sẽ lập tức tới ngay, ngươi tuyệt đối không chạy được đâu.
Lúc này, khuôn mặt Tân Điền Nhất Lang trở nên dữ tợn, xung quanh bị báo động màu đỏ chói mắt, giống như cho hắn lòng tin cực lớn.
- Ngươi thật đúng là muốn chết.
Diệp Hiên âm trầm lên tiếng, một mảnh huyết quang theo hai ngón tau chém ra, trực tiếp chặt đứt cánh tay trái của Tân Điền Nhất Lang, mảng máu tươi dâng lên đáng kia sợ tột cùng, càng làm cho người này ở lên tiếng hét thảm.
- Con heo Hạ quốc, mày sẽ khai mở không được cái máy này, mày có bản lãnh thì giết tao ngay đi, thế nhưng tao phải nói cho mày biết, hôm nay mày đừng nghĩ đi ra khỏi nơi đây được, kết quả duy nhất của mày chỉ có chết.
Tân Điền Nhất Lang bưng lấy vết thương bên cánh tay cụt mà lên tiếng rít gào, trong mắt càng xuất hiện dầy sự hung ác, hắn cũng không phải không sợ chết, chỉ là nếu như hắn thật làm việc theo lời Diệp Hiên phân phó, mở ra hệ thống đối chiến khoảng không khai mở, chỉ sợ Thiên Hoàng Đông Doanh sẽ phải đưa hắn thiên đao vạn quả mất.
Nhìn Tân Điền Nhất Lang dẫu có chết vẫn bất khuất, Diệp Hiên lãnh lùng cười một tiếng, nếu như đổi thành bình thường, dù cho ý chí đối phương có làm bằng sắt, Diệp Hiên cũng có thể làm cho hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Nhưng bây giờ Diệp Hiên không có thời gian phản ứng với người này, bởi vì hắn muốn đùa giỡn, cái trò đùa này lại đem khiếp sợ đến với toàn cầu, cũng là Diệp Hiên cho Đông Doanh một trận giáo huấn cực lớn.
Diệp Hiên nhìn rất nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học ở xung quanh đây, âm thanh đã âm lãnh vang lên ở lúc này.
- Mọi người, con người của tôi rất nói giảng lý, nếu người nào có thể giúp tôi mở được cái máy, tôi đương nhiên sẽ không thương tổn cho hắn, nhưng nếu như các anh có người không thức thời, vậy cũng đừng trách tôi hung ác vô tình.
Đáng tiếc, ngữ điệu đe dọa của Diệp Hiên cũng không có đưa đến tác dụng gì, các nhân viên nghiên cứu khoa học đứng tại chỗ tĩnh mịch không tiếng động, hiển nhiên giúp Diệp Hiên mở máy, đó đơn thuần là hành vi tìm chết.
- Các anh thật đúng là khiến tôi thất vọng.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, một kiếm chém ra, một nhân viên nghiên cứu khoa học chết thảm ngay tại chỗ, cũng để cho mọi người còn lại rít gào lên.
- Tôi chỉ cho các anh mười phút để suy nghĩ, sau khi mười phút, nếu như các anh còn không mở cái máy này ra, vậy toàn bộ các anh cứ chết ở chỗ này đi.
Diệp Hiên hung ác nham hiểm lên tiếng, cũng để cho nhân viên nghiên cứu khoa học ở đây tái nhợt cả mặt.
- Một… hai… ba…
Cái chết bắt đầu đếm ngược từ trong giọng nói đầy bình tĩnh của Diệp Hiên truyền đến, rất nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học cũng đã run lẩy bẩy, trên mặt mỗi người đều xuất hiện sự do dự giãy dụa.