Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 175 - Chương 175. Không Muốn

Chương 175. Không muốn Chương 175. Không muốn

Thẩm Thế Khai nghĩ nghĩ lại nói: “Nhưng việc này tốt nhất được người nhà con bé đồng ý trước, miễn cho đối phương cho là chúng ta ỷ thế hiếp người.”

Rất nhiều người nghe được ông là phó sở trưởng đồn công an, đều sẽ chủ động làm ông vui lòng, nhưng nhà họ Kiều ngoại trừ con dâu cả, những người khác đều không làm vậy, cái này ngược lại làm ông càng thêm kính nể người nhà họ Kiều.

Hơn nữa nhìn ra, Đại Kiều rất được ông bà nội sủng ái, đối phương có nguyện ý để con bé làm con gái nuôi của bọn họ hay không cũng khó nói!

Tần Tiểu Mi trợn mắt nhìn chồng một cái nói: “Cái này em đương nhiên tránh, anh cho em là loại người ỷ thế hiếp người sao?”

Cái nhìn này kiều mị vô cùng, Thẩm Thế Khai trong lòng khẽ động, ôm vợ một cái, cúi đầu xuống hôn lên cổ bà một cái.

Tần Tiểu Mi hơi đẩy ông, cáu giận nói: “Anh làm cái gì? Con còn ở bên ngoài đấy!”

Thiên Hựu kia mạnh mẽ đâm tới, nếu lát nữa đi vào thấy bọn họ như vậy sẽ không tốt!

Thẩm Thế Khai thấp giọng nở nụ cười: “Vậy tối nay được đi?”

Tần Tiểu Mi vừa liếc ông một cái, cắn môi không nói gì.

Lúc này Thẩm Thiên Hựu đang ở trong phòng khách viết nhật ký.

Năm 1970, ngày hai mươi tám tháng ba, thời tiết trong veo, có gió.

Hôm nay mình đi với cha mẹ và cô đến nhà họ Kiều làm khách, chị Đại Kiều còn nhớ rõ mình, mình thật vui vẻ! Hôm nay mình đã thành...

“Bà nội, chữ đại bàng viết như thế nào?” Thẩm Thiên Hựu gãi đầu một cái, la lớn.

Bà cụ Thẩm bưng một bát canh trứng gà hầm vừng đen từ phòng bếp ra: “Đại bàng, để bà viết cho cháu xem.”

Bà cụ Thẩm đặt bát canh trước mặt cháu trai bảo bối, sau đó viết chữ “đại bàng” lên vở cậu.

Thẩm Thiên Hựu thấy chữ này nhiều nét như vậy, lông mày nhíu lại, nghĩ nghĩ, vẫn vẽ theo.

“Hôm nay mình thành em trai của chị đại bàng, ưng tỷ không kiu là chị diều hâu, quá lợi hị, lập tức liền đọa mẹ của chị kia bỏ chạy, mình rất thích chị đại bàng, mình muốn một đứa êm trai của chị đại bàng!” (đoạn này bạn ý viết sai chính tả nên dịch rất lộn xộn)

Nhiều năm sau, Đại Kiều nhìn thấy quyển nhật ký này, cười đến eo cũng không thẳng lên được.

——

Sân nhà họ Kiều.

Tiểu Đông Lâm nhìn Tiểu Nhất Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đắc ý nói: “Chị Niệm Niệm đã đồng ý đêm nay ngủ cùng anh!”

Tiểu Nhất Minh lập tức giơ móng vuốt: “Không được, chị Kiều Kiều không thể ngủ với anh, chị chỉ có thể ngủ cùng Tiểu Nhất Minh!”

Tiểu Đông Lâm lập tức không vui: “Vì sao không được? Chị Kiều Kiều là chị của Tiểu Đông Lâm, có thể ngủ cùng nhau!”

Tiểu Đông Lâm vừa sốt ruột, xưng hô cũng lộn xộn.

Tiểu Nhất Minh trừng mắt nhỏ, tay nhỏ chống nạnh: “Chính là không được! Chị Kiều Kiều là của một mình em!”

Tiểu Đông Lâm đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Em nói bậy, chị Kiều Kiều là của Tiểu Đông Lâm, không phải một mình em!”

“Em không có nói bậy, chính là của em!”

“Của anh!”

“Của em, của em!!”

Hai đứa nhỏ tức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trừng mắt lẫn nhau, mắt thấy chiến tranh hết sức căng thẳng.

Đúng lúc này, Đại Kiều tiến đến.

Trong tay cô bưng một cái đĩa, phía trên đặt ba bát canh trứng gà, mềm giọng nói: “Các em không ngoan, tại sao lại cãi nhau?”

Hai người Tiểu Đông Lâm và Tiểu Nhất Minh lập tức trở mặt, bạch bạch bạch chạy tới, như hai cái đuôi nhỏ vây quanh cô.

“Chị Kiều Kiều, em rất ngoan, em không cãi nhau.” Tiểu Nhất Minh mở to mắt nói.

Tiểu Đông Lâm cũng vội vàng biện giải cho mình: “Chị Niệm Niệm, Tiểu Đông Lâm muốn ngủ cùng chị, nhưng cậu ta nói chị Niệm Niệm là của một mình nó, Niệm Niệm không phục!”

Hai đứa em đều rất đáng yêu, cô đều rất thích, nhưng hai đứa vừa thấy mặt đã tóe lửa, vẫn đang tranh thủ tình cảm trước mặt cô.

Đại Kiều thở dài, biểu thị rất được người thích cũng là một loại gánh nặng.

Kiều Hồng Hà đi đến, nhéo nhéo mũi con trai mình nói: “Con nhỏ tuổi hơn anh Đông Lâm, không thể không lễ phép, biết không?”

Tiểu Nhất Minh ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi mẹ.” Quay đầu nên tranh vẫn phải tranh!

Kiều Hồng Hà nhìn hai đứa nhỏ nói: “Hai đứa con, một đứa gọi chị Niệm Niệm, một đứa gọi chị Kiều Kiều, kêu lung tung rối loạn, hay là thống nhất, đều gọi chị Đại Kiều, thế nào?”

Đại Kiều nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ, cười nói: “Cháu cảm thấy cái này có thể.”

Hai đứa em mỗi đứa xưng hô một kiểu, cô nghe cũng hơi loạn.

Tiểu Đông Lâm và Tiểu Nhất Minh đều bĩu môi, rất không tình nguyện.

Đáng tiếc chị Niệm Niệm / Kiều Kiều cũng đã mở lời, bọn họ chỉ có thể đáp ứng.

Kiều Hồng Hà nhìn dáng vẻ hai đứa miệng có thể treo bình dầu, nhịn không được bật cười: “Còn nữa, hai đứa là con trai, không thể ngủ cùng chị Đại Kiều, nhưng hai đứa ngược lại là có thể ngủ cùng nhau.”

“Không muốn!”

Hai giọng nói trẻ con đồng thời vang lên.

Nói xong, lại hung ác trừng mắt nhìn đối phương một cái.

Bình Luận (0)
Comment