Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 337 - Chương 337. Kết Quả Thi

Chương 337. Kết quả thi Chương 337. Kết quả thi

Vương Viêm Sinh không cần quay đầu lại cũng biết người kêu y là ai.

Đổng Lỵ Lỵ, một y tá của bệnh viện quân khu, cũng là cháu ngoại gái của phu nhân thủ trưởng.

Trước đó y từng bị trọng thương lúc làm nhiệm vụ, sau khi bị đưa đến bệnh viện quân khu, là Đổng Lỵ Lỵ phụ trách chăm sóc y, sau đó, y thường xuyên “ngẫu nhiên gặp được” cô ta ở rất nhiều nơi.

Y quay đầu lại, nhìn thấy Đổng Lỵ Lỵ mắc một cái váy liền áo màu trắng chạy chậm về phía y, trên mặt tràn đầy nụ cười xán lạn.

“Đoàn trưởng Vương, thật sự là anh sao, tôi còn lo mình nhận sai người!” Đổng Lỵ Lỵ chạy tới, mặt trái xoan lớn bằng bàn tay, nghịch ngợm thè lưỡi.

Sắc mặt Vương Viêm Sinh nhàn nhạt, nói: “Y tá Đổng, xin hỏi cô gọi tôi có chuyện gì sao?”

Đổng Lỵ Lỵ giống như đã quen với dáng vẻ mặt liệt này của y, giơ trái cây trong tay nói: “Dì tặng tôi một túi táo lớn, nhưng tôi ăn uống quá ít nên không ăn hết được, cho nên còn mong đoàn trưởng Vương giúp đỡ, giúp tôi xử lý mấy trái đi?”

Đổng Lỵ Lỵ lớn lên xinh đẹp, tính cách thanh xuân hoạt bát, lại có một người dượng làm thủ trưởng, nếu là những người khác gặp được cô ta, không cần cô ta cho không đã sớm chủ động theo đuổi, đáng tiếc người cô ta gặp được là Vương Viêm Sinh.

Trên mặt Vương Viêm Sinh không có một tia biến hóa, lạnh lùng cự tuyệt: “Tôi không thích ăn táo,nếu y tá Đổng ăn không vô, có thể chia táo cho các đồng chí khác ở bệnh viện, tôi phải đi về xem thư, đi trước một bước.”

Trong lòng Đổng Lỵ Lỵ dâng lên một cỗ thất vọng, cô ta cũng đã ám chỉ như vậy rồi, vì sao y vẫn cứ thờ ơ?Là cô ta không đủ xinh đẹp, hay là có điểm nào của cô ta không phù hợp yêu cầu của y?

Trong lòng Đổng Lỵ Lỵ rất khổ sở, nhưng lại không muốn cứ từ bỏ như vậy, lại tươi cười lần nữa: “Thật ngại quá, tôi không biết đoàn trưởng Vương vội trở về xem thư, thư này …… Là người nhà đoàn trưởng Vương gửi tới sao?”

Đôi mắt cô ta như có như không dừng ở phong thư trong tay y, nỗ lực muốn nhìn rõ tên người gửi phía trên, đáng tiếc bị tay y che lại, chỉ có thể nhìn thấy mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa thấy chính là do người không có văn hóa viết.

Vương Viêm Sinh nói: “Là người nhà của tôi, vị hôn thê của tôi viết cho tôi.”

Vị hôn thê?!

Nụ cười trên mặt Đổng Lỵ Lỵ cứng lại, cả người như bị sét đánh: “Vương, đoàn trưởng…… có vị hôn thê lúc nào thế? Sao tôi không nghe nói?”

“Lần trước khi về nhà thì có, gặp lại sau.” Nói xong, y không hề để ý tới đối phương, xoay người đi nhanh.

Đổng Lỵ Lỵ nhìn bóng dáng cao lớn của y, hốc mắt dần đỏ.

Vương Viêm Sinh quay lại nơi nghỉ ngơi, gấp không chờ nổi mở phong thư ra, sau khi đọc xong thư, mày nhíu chặt.

Ủy Ban Cách Mạng ở trấn trên có bao nhiêu kiêu ngạo, quyền lợi lớn cỡ nào, trước đó y ngẫu nhiên nghe anh cả nói qua, chỉ là việc này không phải chuyện y có thể quản, hơn nữa người vẫn luôn ở bộ đội, cho nên trước nay không nghĩ tới muốn đối đầu với Ủy Ban Cách Mạng.

Hiện giờ nhà họ Kiều bị đối phương theo dõi, tuy rằng nhà họ Kiều không sai, nhưng sợ bọn họ vì tư lợi mà sẽ không bỏ qua cho nhà họ Kiều.

Y đi hai vòng trong phòng, thu lại thư, sau đó xoay người đi ra ngoài. Nhân mạch của y có hạn, việc này còn phải nhờ sư trưởng Giang giúp đỡ.

——

Giáo viên trường tiểu học công xã tự mình tới đội sản xuất, mang đến mấy tin tức tốt cho nhà họ Kiều.

Một là Kiều Đông Hà lấy thành tích trong 50 cái tên đứng đầu toàn huyện, được trường trung học trấn trên tuyển chọn, hai là Đại Kiều giữ vững ngôi vị thứ nhất cả năm, ba là thành tích thi của An Bình có tiến bộ rất lớn, tổng thành tích hai môn tròn 100 điểm!

“Em đã nói em nhất định có thể thi được 100 điểm mà!” An Bình vui mừng nhảy nhót trong nhà như con khỉ.

Kiều Đông Anh khinh bỉ cậu: “Nhìn dáng vẻ hưng phấn này của em, người không biết còn tưởng em thi được mỗi môn 100 điểm đấy!”

An Bình gãi lỗ tai nói: “Chị hai, tốt xấu gì thì em cũng có tiến bộ, so với chị ngàn năm 60 điểm, em cảm thấy ông bà nội nhất định sẽ khen em!”

Kiều Đông Hà biết mình được trường trung học trấn trên tuyển chọn, lại còn đạt thành tích thi tốt như vậy, vui mừng đến đỏ mặt.

Nhưng nhìn đến dáng vẻ này của em gái, trong lòng lại có chút sốt ruột: “Đông Anh, có phải em còn để ý chuyện trước kia hay không?”

Kiều Đông Anh thật ra cũng không chút ngu ngốc, lúc vừa mới đi học, thành tích của con bé là tốt nhất trong ba anh em bọn họ, nhưng tính tình con bé hoang dã, còn thích quấy rối đánh nhau hơn cả mấy bé trai, hoàn toàn là học sinh hư tiêu chuẩn.

Bình Luận (0)
Comment