Trong một lần thi giữa kỳ, hai môn con bé đều thi được 90 điểm,ngay lúc đó chủ nhiệm lớp không tin là do con bé tự thi được, làm trò trước mặt học sinh nói con bé gian lận, lúc ấy Kiều Đông Anh mới có tám tuổi tức giận đến mức ném cả bàn đi!
Tuy rằng sau đó việc này đã điều tra xong, giáo viên kia cũng đã xin lỗi Kiều Đông Anh, nhưng Kiều Đông Anh từ đây không bao giờ nghiêm túc làm bài thi nữa, mỗi lần thi cử đều chỉ làm đủ 60 điểm.
Kiều Đông Anh nhìn chị mình cười: “Chị, chị không phải lo cho em, chị thi đậu trung học, nhà của chúng ta rất nhanh sẽ có xe đạp, chị đoán xem ai trong nhà chúng ta sẽ học đạp xe được trước?”
Kiều Đông Hà biết em gái là người rất có chủ kiến, trong lòng thở dài một hơi, nói theo em gái: “Chị đoán hẳn là em gái Đại Kiều.”
Em gái Đại Kiều thật sự quá thông minh, học cái gì cũng đều vừa thấy đã biết, khiến cô ấy hâm mộ muốn chết.
Kiều Đông Anh nói: “Chị, cho dù em gái Đại Kiều thông minh, nhưng với chiều cao kia của con bé, chị cảm thấy nó có thể đạp xe được sao? Em cảm thấy nhà chúng ta hẳn là bà nội học được trước tiên!”
Kiều Đông Hà gõ đầu một cái: “Sao chị lại không nghĩ tới điểm này chứ, em gái Đại Kiều không đủ cao……”
“Chị họ, em đã cao lên rất nhiều!”
Đại Kiều bĩu môi đi từ bên ngoài vào, rất bất mãn với chuyện hai người chị họ nói cô không cao.
Từ sau khi dùng nước Ngọc Châu, không chỉ có làn da cô trắng lên, hơn nữa người cũng cao hơn không ít, nhưng cho dù cao thế nào, cô cũng mới chỉ là đứa bé bảy tuổi, chắc chắn không có khả năng vượt qua anh chị họ.
Kiều Đông Hà vừa thấy dáng vẻ ủy khuất này của em gái, lập tức mềm lòng, nhanh chóng dỗ: “Đúng vậy, so với những đứa bé khác, em đã rất cao rồi, là chị họ nói sai, nhưng mà chỗ ngồi trên xe đạp quá cao, cho dù là chị họ cũng không ngồi lên được.”
Đại Kiều cũng không phải thật sự tức giận, được chị họ dỗ hai câu, rất nhanh đã vui vẻ lại: “Chị họ, chị thật sự quá lợi hại! Không phải lần trước chị nói muốn ăn bánh nướng sao? Ngày mai em liền làm cho chị ăn!”
Trong lòng Kiều Đông Hà mềm nhũn, duỗi tay nhéo khuôn mặt trắng nõn của em gái, nói: “Được, vậy chị họ cảm ơn em trước!”
“Người nghe có phần! Em gái Đại Kiều, anh cũng muốn ăn!” An Bình thò đầu to qua, nuốt nước miếng.
Kiều Đông Anh cười cậu: “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của em này, chị phát hiện, chỗ nào có ăn, chỗ đó sẽ có em!”
An Bình không cảm thấy ngượng ngùng chút nào: “Dân dĩ thực vi thiên (Dân lấy ăn làm trời) mà, chị hai, chị không cảm thấy ăn có thể làm người ta rất vui sướng sao?”
Trình độ giáo dục của trường tiểu học công xã vẫn luôn kém trấn trên, càng không cách nào so với trường tiểu học trên huyện, lần này Kiều Đông Hà thi được thành tích tốt như vậy, khiến trường tiểu học công xã cũng lộ mặt ở cục giáo cục bên một lần.
Hiệu trưởng rất vui vẻ, cố ý khen thưởng Kiều Đông Hà hai cây bút và hai quyển sách vở, mặt khác còn có hai đồng tiền, Kiều Đông Hà nhìn thấy những khen thưởng này, khuôn mặt nhỏ đỏ như quả táo.
Giáo viên vừa đi, Vạn Xuân Cúc liền ôm Tiểu Đông Vân đi vào: “Tiền cô giáo cho con đâu? Đưa cho mẹ!”
Mặt Kiều Đông Hà lại lần nữa đỏ bừng, nhưng lần này là vì tức giận: “Mẹ, tiền kia con muốn tự mình tiết kiệm.”
Vạn Xuân Cúc thò tay qua hét lên: “Đứa bé như con giữ nhiều tiền như vậy làm gì? Mau lấy ra đây!”
Kiều Đông Anh nói: “Mẹ, bà nội cũng đã mở miệng, nói tiền này là cho chị của con, nếu mẹ còn như vậy, con sẽ đi nói cho bà nội biết!”
Vạn Xuân Cúc lập tức tức giận đến dậm chân: “Con nha đầu chết tiệt kia, mỗi ngày có chuyện đều chỉ biết mách lẻo! Mẹ là mẹ của mấy đứa, tiền để ở chỗ mẹ, con còn lo lắng cái gì? Đông Hà năm nay cũng mới mười ba tuổi, mẹ thấy cũng không cần tiếp tục đi học, ở nhà thêm hai năm, sau đó mẹ để bà mối tìm người tốt gả con cho người ta!”
Kiều Đông Hà cắn môi, vưa thẹn vừa giận, tức giận đến suýt chút nữa khóc ra.
Kiều Đông Anh thấy chị chịu ủy khuất, lập tức khắc tức giận không nhịn được, đứng lên muốn ra ngoài cáo trạng với bà nội, lại nghe thấy Đại Kiều nhẹ nhàng mở miệng nói ——
“Bác gái, nếu chị họ không lên trấn trên học, vậy bà nội nhất định sẽ không mua xe đạp, vậy bác trai sẽ không thể dùng xe đạp chở bác đi vòng quanh ở đội sản xuất rồi, thật là đáng tiếc!”
Vạn Xuân Cúc nghe vậy, lập tức ngẩn ngơ.
Để người đàn ông của bà ta đạp xe chờ bà ta quanh đội sản xuất?
Nếu thật sự như vậy, toàn bộ phụ nữ trong đội sản xuất đều sẽ hâm mộ bà ta chết mất!
Vạn Xuân Cúc càng muốn đôi mắt càng sáng, hận không thể để mẹ chồng lập tức đi mua một chiếc xe đạp về, cho dù không biết đạp, bà ta cũng muốn dắt xe đạp đi vòng quanh tám vòng mười vòng trước mặt đám phụ nữ ở đội sản xuất đó, để bọn họ hâm mộ mình!