Bà ta có mặt mũi gì nói mọi người trọng nam khinh nữ, còn không phải bà ta cũng giống thế sao?
Có người nói lại: “Nói giống như cô không trọng nam khinh nữ, nói giống như cô đọc rất nhiều sách ấy, tôi nhổ vào, cô ngay cả một hai ba bốn cũng không hiểu, có mặt mũi gì tới nói chúng tôi?”
Vạn Xuân Cúc nhảy dựng lên nói lại: “Tôi không biết chữ, còn không phải bị xã hội cũ ảnh hưởng sao? Nhưng tôi có một trái tim theo đuổi tiến bộ, tôi không biết chữ, nhưng tôi nguyện ý để con gái đi học, chỉ cần bọn nó có thể học, tôi sẽ vẫn luôn chu cấp, mấy người có thể làm được như tôi sao? Không được cũng đừng lên tiếng!”
Mọi người: “……”
Mẹ nó, tư tưởng của Vạn Xuân Cúc tiến bộ như vậy từ khi nào?
Nói chuyện còn một câu nối một cậu, thật sự là gặp quỷ!
Vạn Xuân Cúc thấy mọi người bị chính mình nói đến á khẩu không trả lời được, đắc ý không nhịn được, xoay người tiếp tục đi đến chiến trường tiếp theo để khoe khoang.
Buổi tối, nhà chính nhà họ Kiều lại lần nữa làm một bàn đồ ăn ngon, chúc mừng mấy đứa trẻ có tiến bộ.
Kiều Chấn Quốc nhìn thấy con gái thi đậu trung học, cũng hưng phấn không nhịn được: “Mẹ, xe đạp lần trước mẹ nói, khi nào chúng ta đi mua?”
Kiều Tú Chi nói: “Con nói mua là mua à, muốn mua xe đạp còn phải có phiếu!”
Kiều Chấn Dân vẫn luôn ngồi ở một bên rầu rĩ ăn, nghe được lời này xen mồm nói: “Mẹ, việc này mẹ không cần lo lắng, con nhờ bạn hữu hỗ trợ, lấy một phiếu về.”
Trong lòng Kiều Tú Chi thật ra đã đoán được con trai lén làm ngoài, từ khi ông ta tới công ty vận chuyển trên huyện, lấy về tiền lương gấp đôi không nói, mấy thứ mua về đều không ít tiền, hơn nữa rất nhiều thứ là có tiền cũng không mua được.
Sau khi bà và Tiết Xuyên thương lượng, cũng không định ngăn cản, chỉ là lén nhắc nhở ông ta phải cẩn thận một chút.
Lúc này nghe ông ta nói, bà gật đầu: “Được, vậy chừng nào thì con quay về huyện?”
Kiều Chấn Dân nói: “Ngày mai sẽ đi, làm phiền cha mẹ chăm sóc Tiểu Uyển Nhi!”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía con gái bên cạnh Đại Kiều, Đại Kiều đang gắp đồ ăn đút cho con bé, con bé cười đến mi mắt cong cong, cách biệt một trời với dáng vẻ không có phản ứng trước kia.
Có ba mẹ, còn có Đại Kiều, dù ông ta lên huyện cũng có thể yên tâm.
Vào lúc ban đêm, Vạn Xuân Cúc nhớ tới xe đạp, hưng phấn đến ngủ không được, dùng khuỷu tay chạm chạm người đàn ông của bà ta, nói: “Chấn Quốc, anh đi học xe đạp đi, sau này anh còn chở em vòng quanh đội sản xuất.”
Kiều Chấn Quốc ngáp một cái từ chối: “Vợ à, với thể trọng này của em sẽ đè hỏng xe đạp, xe đạp mua về, em nhớ cách xa nó một chút.”
Vạn Xuân Cúc tức giận suýt chút nữa phun máu: “……”
Thể trọng của bà ta cũng còn ổn mà, bà ta sờ thịt trên bụng mình, nghĩ một lát nói: “Vậy sau này mỗi bữa em ăn ít đi một chén cơm, anh học được nhất định phải chở em, được không?”
Kiều Chấn Quốc không trả lời.
Bà ta xoay người nhìn lại, người đàn ông của bà ta đã ngáy khò khè, sớm đi gặp Chu Công.
Người đàn ông chết tiệt này, thật là tức chết bà ta!
——
Nhà họ Kiều có tin tức tốt, nhưng Trần Xảo Xảo ở trấn trên, mấy ngày nay lại giống như sống trong địa ngục.
“Mẹ, anh cả, anh hai, mọi người thả con ra ngoài đi!”
Trần Xảo Xảo dùng sức vỗ cửa gỗ, nhưng vỗ đến đỏ tay, đau tay, cũng không có ai tới đây.
Ngày đó người nhà tới đội sản xuất đón bà ta, để bà ta đồng ý ly hôn với Kiều Chấn Dân, bởi vì bọn họ đã được nhà họ Điền hứa hẹn, chỉ cần bà ta chịu ly hôn, nhà họ Điền bọn họ sẽ nhận bà ta làm con dâu, cũng sẽ nhận đứa bé trong bụng bà ta.
Bà ta cảm thấy mình là người phụ nữ khó nhất trên đời này, đồng thời yêu hai người đàn ông, hiện tại Kiều Chấn Dân vứt bỏ bà ta, mà Điền Kiến Minh lại đồng ý cưới bà ta, bà ta còn có thể làm sao bây giờ?
Cho nên bà ta chỉ hơi do dự một chút, trong ngày liền thu thập đồ vật trở về nhà mẹ đẻ, ngày hôm sau liền cùng Kiều Chấn Dân ly hôn.
Nhìn thấy Kiều Chấn Dân cầm giấy ly hôn rời đi không quay đầu lại, lúc ấy trái tim bà ta co rút đau đớn từng cơn, nhưng nghĩ đến rất nhanh có thể ở bên Điền Kiến Minh, cũng sinh ra đứa bé thuộc về bọn họ, trong lòng bà ta tràn ngập ngọt ngào và hy vọng.
Ai biết vừa về đến nhà, giấy chứng nhận ly hôn của bà ta đã bị người nhà lấy đi, sau đó bà ta bị khóa vào trong phòng.
Mới đầu bà ta còn không rõ người nhà muốn làm gì, khi mẹ bà ta bưng một chén thuốc phá thai tiến vào, bà ta đã biết.