Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431. Lên Thành Phố Phát Triển

Chương 431. Lên thành phố phát triển Chương 431. Lên thành phố phát triển

“Chấn Quốc, anh nói xem nếu không chúng ta cũng để Đông Vân đổi thành họ Tiết, thế nào?” Bà ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy không thể tiện nghi cho nhà chú hai như vậy.

Nhưng nói ra ngoài đã lâu, bên người cũng không có phản ứng.

Bà ta dùng tay đẩy đẩy: “Chấn Quốc, Chấn Quốc, anh nghe em nói không?”

“Khò khò…… Khò khò……”

Kiều Chấn Quốc sớm đã đi gặp Chu Công, khò khò còn cực kỳ có tiết tấu, một cao một thấp.

Vạn Xuân Cúc tức chết rồi!

Đối với chuyện nhà họ Kiều sửa họ cho cặp song sinh, sau khi thôn dân biết nghị luận một phen, rất nhanh đã tiếp thu việc này.

Ngoại trừ việc sửa họ cho cặp song sinh, Lâm Tuệ nhân cơ hội cũng sửa họ cho con trai lớn Đông Lâm, để cậu chính thức sửa thành họ Kiều.

Lúc mới gả qua đây, bà không sửa họ cho con trai, chính là sợ có có người cho rằng bà muốn chiếm lợi của nhà họ Kiều, dù sao lúc ấy nhà họ Kiều cũng chỉ có một đứa cháu trai là An Bình.

Nhưng hiện tại không giống, bà đã sinh cho nhà họ Kiều hai đứa con trai, bà cũng đã gả cho Kiều Chấn Quân sắp 5 năm, đối với cách làm người của bà, không chỉ có nhà họ Kiều, mà thôn dân trong đội sản xuất cũng rõ như ban ngày.

Lúc này bà sửa họ cho con trai, đương nhiên sẽ không có ai nhảy ra nói này nói nọ, lại có thể làm Đông Lâm có lòng trung thành.

Quả thực vậy, sau khi Đông Lâm biết mình sửa thành họ Kiều, mặt ngoài tuy không nói gì thêm, trong lòng lại cực kỳ kích động.

Khi còn nhỏ không hiểu chuyện còn tốt, nhưng dần dần trưởng thành, biết mình không phải người nhà họ Kiều, tuy cha và chị đối với cậu như người thân, nhưng ở trong lòng cậu, vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Nhưng hiện tại không giống, sau khi sửa họ, cậu chính là người nhà họ Kiều.

Đại Kiều nhìn thấy em trai hai mắt sáng ngời nhìn sổ hộ khẩu, duỗi tay vỗ đầu của cậu nói: “Sau này cần phải cố gắng học tập, không thể làm hỏng thanh danh của nhà họ Kiều chúng ta.”

Đông Lâm nghe được lời này, lập tức héo như cà tím dính sương.

Cậu và An Bình là hai anh em cùng chạy trên một con đường —— đều không thích học tập.

Mỗi lần nhìn thấy những hàng chữ rậm rạp trên sách giáo khoa, cậu liền cảm thấy đau đầu đau mắt, cả người chỗ nào cũng không thoải mái.

Đại Kiều thấy em trai như này, còn cái gì không rõ: “Em nói xem, lúc nhỏ em học thật tốt biết bao, mỗi lần chị quay về em còn kéo chị dạy em học tập, sao trưởng thành lại không đáng yêu nữa rồi?”

Đông Lâm gãi đầu nói: “Chị, em không thích học tập, nhưng em vẫn là em trai ngoan của chị!”

Đại Kiều nghe vậy, nhớ tới dáng vẻ tranh sủng lúc nhỏ của cậu và em trai Nhất Minh, không nhịn được cười.

Nhớ tới em trai Nhất Minh và cô ba tùy quân hơn bốn năm, tuy rằng thường xuyên gửi thư trở về, còn gửi ảnh chụp về, nhưng tóm lại vẫn không giống nhìn thấy người thật.

Thật đúng là rất nhớ bọn họ.

Còn có anh Hoắc Trì, không biết đã lớn lên thành người như nào?

——

Không khí bên ngoài thật sự là càng ngày càng thoáng đãng, ở đội sản xuất cũng không hạn chế mỗi nhà chỉ có thể nuôi một con gà nữa, hiện giờ muốn nuôi mấy con cũng không ai quản, đương nhiên làm trại nuôi gà vẫn không được.

Ở trấn trên, tuy còn chưa cổ vũ bá tánh gây dựng sự nghiệp, nhưng chèn ép với chợ đen cũng không còn gắt gao như trước nữa, nếu là không cẩn thận bị bắt được, cũng không bị nhốt lại phê đấu nữa, nhiều lắm chỉ là tịch thu đồ vật.

Dưới tình huống như vậy, rất nhiều người khứu giác nhạy bén đánh hơi được cơ hội làm ăn, Kiều Chấn Dân là một trong số đó.

Khi nghỉ ăn Tết, Kiều Chấn Dân nói tình huống này cho cha mẹ: “Cha, mẹ, theo tình hình này, con cảm thấy thêm 1-2 năm nữa, hẳn là có thể tự làm buôn bán!”

Kiều Tú Chi nói: “Cho nên, con cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?”

Kiều Tú Chi tuy cả đời sinh hoạt ở nông thôn, nhưng ánh mắt vẫn luôn cao hơn những phụ nữ ở nông thôn, chuyện con trai nhỏ phân tích, bà cũng không cảm thấy là lời nói vô căn cứ.

Kiều Chấn Dân thấy mẹ không răn dạy mình, ngược lại còn cảm thấy rất hứng thú, lập tức càng thêm hào hứng: “Mẹ, con cảm thấy một khi quốc gia muốn phát triển mạnh kinh tế, nhất định sẽ phát triển ở thành phố lớn trước, càng là nơi giao thông phát đạt, càng dễ phát triển! Đội sản xuất giống chúng ta, hẳn sẽ phát triển sau.”

Tiết Xuyên nói: “Con muốn tới thành phố lớn phát triển?”

Kiều Chấn Dân lắc đầu: “Thành phố lớn rất tốt, nhưng chúng ta ở bên kia không thân không thích, hơn nữa tài chính không đủ, con nghĩ không bằng thừa dịp hiện tại còn chưa hoàn toàn phát triển, chúng ta có phải nên lên trấn trên mua thêm một hai căn nhà hay không?”

Có thể lên thành phố lớn phát triển đương nhiên là tốt nhất, nhưng hiện tại chính sách còn chưa rõ, hơn nữa tài chính trong tay ông không đủ, quan trọng nhất là ông là người có gia thất, nếu không có con gái mà nói, ông thật ra cũng có thể một mình lên thành phố lớn đi lang bạt, nhưng ông có con gái, chú định không thể rời đi quá xa.

Bình Luận (0)
Comment