Tuy không thể lên được thành phố lớn, nhưng bọn họ có thể lên trấn trên hoặc trên huyện, một khi kinh tế phát triển, khẳng định hai địa phương này sẽ phát triển trước, tóm lại không thể vẫn luôn ở tại nông thôn này là được.
Tiết Xuyên nói: “Cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ thì sống, lời này của thằng năm nói cũng có đạo lý.”
Kiều Tú Chi thấy chồng có ý đồng ý với con trai nhỏ, liền gật đầu nói: “Vậy chúng ta lên trấn trên xem, nếu có nhà thích hợp, chúng ta liền mua.”
Kiều Chấn Dân không nghĩ tới dễ dàng thuyết phục cha mẹ như vậy, trong lòng rất cảm khái.
Cũng là do cha mẹ ông có tư tưởng tiến bộ, nếu đổi thành nhà khác, nhất định sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Lúc ăn Tết lên trấn trên chúc Tết nhà họ Thẩm, Kiều Tú Chi liền nói chuyện muốn mua nhà ở trấn trên với nhà họ Thẩm, cũng nhờ bọn họ để ý giúp nhà họ Kiều một chút.
Nhà họ Thẩm đương nhiên đồng ý, hơn nữa cực kỳ tán thành với cách làm của bọn họ.
Chờ nhà họ Kiều rời đi rồi, Thẩm Thế Khai nói với vợ Tần Tiểu Mi: “Anh nghe được phong thanh, năm nay quốc gia sẽ có động tác lớn, đây đều là chuyện tốt với quốc gia và nhân dân! Nhà họ Kiều quả nhiên không đơn giản, anh có cảm giác, tương lai nhà họ Thẩm chúng ta chưa chắc có thể so sánh với nhà họ Kiều bọn họ đâu!”
Tần Tiểu Mi nghe xong suy tư một chút: “Nếu như vậy, chúng ta cũng mua thêm mấy căn nhà ở trấn trên?”
Nếu nhà họ Kiều lợi hại như vậy, hơn nữa vận may còn tốt như vậy, vậy đi theo bọn họ là tốt rồi, sau này bọn họ ăn thịt, bà liền đi theo uống ngụm canh thịt.
Thẩm Thế Khai nở nụ cười: “Đầu óc của em cũng thật linh hoạt, đúng thế, chúng ta cũng mua thêm mấy căn ở trấn trên!”
Mua nhà không phải chuyện một lần là xong, nhưng nếu mọi người đã có ý này, liền giúp bọn họ chú ý, thuận tiện nhờ bạn tốt, họ hàng để ý giúp, sẽ nhanh hơn so với mình tự tìm.
——
Tết Nguyên tiêu qua đi, trường học lần lượt khai giảng.
Kiều Đông Anh lên lớp 11, An Bình lớp mười, Đại Kiều lớp bảy, Đông Lâm lớp 4, mấy đứa nhỏ còn chưa đủ tuổi đi học.
Nửa tháng sau khi khai giảng, đội sản xuất nhận được 5 bức thư thông báo, trong đó có một lá là của nhà họ Kiều!
Đội sản xuất tổng cộng có 25 thanh niên trí thức tham gia thi đại học, lại chỉ có bốn người thi đậu, chị dâu năm của Lâm Tuệ không thi đậu, nhưng Đáp Trật thi đậu.
Cô ả thi đậu trường trung cấp, tuy không phải đại học, nhưng ở thời đại này, trung cấp vẫn rất sáng giá.
Đáp Trật cầm thư thông báo trúng tuyển, thu dọn đồ vật chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.
Cẩu Thặng đầu trọc nghe được tin tức, nhanh chóng một tay ôm con gái, một tay dắt tay con trai qua đây ngăn cản.
“Mẹ, mẹ ôm con một cái.” Con gái bọn họ - Lưu Tiểu Anh vừa nhìn thấy Đáp Trật, lập tức vươn tay về phía cô ả, muốn cô ả ôm mình.
Trẻ con quả nhiên không mang thù.
Đáp Trật đối với hai đứa nhỏ không có chút dáng vẻ làm mẹ nào, động một chút liền đánh chửi, nhưng trong lòng bọn trẻ, cô ả vẫn là mẹ bọn nó.
Cẩu Thặng đầu trọc muốn nhét con gái vào trong lòng ngực Đáp Trật, hy vọng cô ả nhìn ở mặt mũi con gái, đừng đi như vậy.
Nhưng Đáp Trật chỉ thấy phiền, cũng không thèm nhìn con gái, đẩy cô bé ra một cái.
Ngày xưa cô ả đã không thích hai đứa nhỏ này, hiện giờ cô ả đã thi đậu trung cấp, sao còn có thể để bọn nó vướng chân mình?
Cô ả chỉ hận không thể khiến cho hai nghiệp chướng này chưa từng xuất hiện trên đời, bọn nó chính là sự sỉ nhục của cô ả!
Trong lòng nghĩ như vậy, cô ả xuống tay hoàn toàn không lo lắng sẽ làm đau bé con, móng tay xẹt qua khuôn mặt mềm mại của cô bé, lập tức có thêm một vết máu.
Bé gái oa một tiếng khóc rống lên: “Đau…… Cha ơi đau……”
Cẩu Thặng đầu trọc vừa nhìn, chỉ thấy con gái ngã trên đất chảy máu, lập tức cũng phát giận: “Ngày thường cô không quan tâm hai đứa nhỏ tôi cũng không nói, nhưng hiện tại cô đang làm cái gì? Tiểu Anh chẳng lẽ không phải con gái cô sao?”
Đáp Trật trừng mắt mắng: “Tôi nhổ vào! Nếu không phải anh cưỡng bức tôi, anh cho rằng tôi muốn sinh bọn nó sao? Tôi nói cho anh biết, tôi phải về thành phố, sau này các người cũng đừng đến tìm tôi!”
Cẩu Thặng đầu trọc tức giận đến hai mắt đỏ đậm, trán nổi gân xanh.
Đáp Trật thấy anh ta như vậy, cho rằng anh ta muốn đánh mình, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Nhưng Cẩu Thặng đầu trọc còn chưa động thủ, Lưu Tiểu Hổ liền vọt lên tay đấm chân đá với Đáp Trật: “Người đàn bà xấu xa này, cái đồ xấu xa, tôi phải đánh chết bà!”
Lưu Tiểu Hổ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng sức lực bé trai không nhỏ, hơn nữa ngày thường cậu bé còn giúp làm việc nhà, cho nên đánh vào trên người Đáp Trật, cô ả đau đến gào thét oa oa.
“Ranh con đáng chết!” Đáp Trật tức giận, một tay đẩy Lưu Tiểu Hổ ra.