Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 434 - Chương 434. Chuyện Nhà Họ Hoắc 1

Chương 434. Chuyện nhà họ Hoắc 1 Chương 434. Chuyện nhà họ Hoắc 1

Vừa chúc mừng Kiều Chấn Quốc, mọi người vừa âm thầm nghĩ, Kiều Đông Hà hiện giờ cũng đã 17 tuổi, có cần nhân cơ hội cô ấy chưa vào đại học, kêu bà mối tới cửa hỏi vợ cho con trai được không?

Nếu thành công, sinh viên này cũng thành của nhà bọn họ, sau này tốt nghiệp xong, tiền kiếm được cũng là của nhà bọn họ!

Nếu Vạn Xuân Cúc biết ý nghĩ của mọi người, nhất định sẽ phun một ngụm nước bọt lên mặt bọn họ, ngụm nước bọt phun đến các nàng trên mặt, có cái rắm ấy!

Bọn họ cực khổ bồi dưỡng ra một sinh viên, người làm mẹ như bà ta còn chưa được lợi ích thực tế gì, bọn họ đã nghĩ đến muốn cười, nằm mơ đi!

Rất nhanh trên dưới nhà họ Kiều đều biết Kiều Đông Hà thi đậu đại học, đều vô cùng vui.

Vạn Xuân Cúc đầu tiên là không tin, lấy thư thông báo tới xem qua xem lại, chữ phía trên bà ta đều không biết, nhưng cũng không ngăn được bà ta thích xem náo nhiệt.

“Má ơi, tôi sớm biết Đông Hà nhất định có thể thi đậu! Đầu óc Đông Hà giống tôi, thông minh như vậy nhất ​định có thể thi đậu đại học!”

Kiều Chấn Quốc: “Vợ à, còn may Đông Hà không giống em, nếu không cũng chỉ có thể đi chuồng heo xúc phân!”

Vạn Xuân Cúc suýt chút nữa tức chết rồi: “…………”

Kiều Đông Hà cầm thư thông báo, vui đến đỏ mắt.

Cô ấy thật sự thi đậu rồi?

Cô ấy là sinh viên?

Đại Kiều nhào qua, ôm chặt chị họ nói: “Chị họ, chị thật sự rất lợi hại, chị là sinh viên!”

Kiều Đông Hà kêu Đại Kiều véo cô ấy một cái, Đại Kiều làm theo, đau đớn trên mặt mới khiến cô ấy biết, thì ra tất cả đều không phải mơ!

Cô ấy thật sự thi đậu đại học!!

Vào ban đêm, nhà họ Kiều làm một bàn đồ ăn ngon chúc mừng Kiều Đông Hà, người trong đội sản xuất cũng đưa không ít thứ tốt qua đây chúc mừng nhà họ Kiều.

Còn có người uyển chuyển nhắc tới muốn kết làm thông gia với nhà họ Kiều, nhưng đều bị Kiều Tú Chi từ chối thẳng.

Nhà họ Kiều bên này chuyện tốt liên tục, nhưng không khí nhà họ Hoắc lại không hài hòa như vậy.

Vài ngày sau, Hoắc Trì đã rời đi 5 năm đột nhiên từ trên trời giáng xuống đi tới đội sản xuất.

Tứ hợp viện nào đó ở thủ đô.

Đái Thục Phương ngồi trên ghế sô pha thuần gỗ, đôi tay nắm lấy cánh tay, móng tay gần như khảm vào trong thịt.

Sắc mặt bà tái nhợt nhìn người phụ nữ trang điểm thời thượng trước mắt, trẻ tuổi xinh đẹp, một thân váy màu đỏ, bộc lộ khí chất tự tin của bà ta một cách hoàn mỹ, dưới chân bà ta đi một đôi giày cao gót màu đen sáng bóng.

Cái khác không nói, chỉ một bộ quần áo này, đã không phải thứ có thể mua được trong nước!

Khi Đái Thục Phương đánh giá đối phương Vương Anna đối diện cũng đang đánh giá bà.

Trước khi qua đây bà ta đã cố ý trang điểm một lượt, đương nhiên hiệu quả rất khiến bà ta vừa lòng.

Khách quan mà nói thì, ngũ quan của người phụ nữ đối diện cũng coi như không tồi, nhưng sắc mặt quá kém, làn da càng không cách nào nhìn nổi, hơn nữa chưa đến 40 tuổi, vậy mà đã có tóc bạc!

Nếu sớm biết dáng vẻ đối phương không trẻ trung như vậy, bà ta cũng không cần cố ý dậy sớm trang điểm, thật là lãng phí thời gian!

Rất lâu sau, Đái Thục Phương mới lên tiếng: “Cô nói…… Cô là vợ của Hoắc Chính Sâm?”

Vương Anna gật đầu: “Đúng vậy, Đái nữ sĩ, tôi tên Vương Anna, tám năm trước đã đăng ký kết hôn với anh Sâm ở nước Mỹ, cũng đã sinh một trai một gái, hôm nay là tôi tự chủ trương tới tìm cô, anh Sâm cũng không biết.”

Đái Thục Phương đau lòng đến gần như không thở nổi.

Tám năm trước, là năm thứ tư Hoắc Chính Sâm mất tích, cũng là năm thư hai bọn họ bị giải đến nông trường, khi đó bọn họ đang trải qua nước sôi lửa bỏng, mà ông lại ở đêm động phòng hoa chúc nghênh đón vợ đẹp!

Châm chọc cỡ nào chứ!

Bà đã nên sớm nghĩ đến, bọn họ tách ra nhiều năm như vậy, lấy tuổi tác và năng lực của ông, sao có thể nhiều năm như thế vẫn độc thân?

Trước đó khi ở đội sản xuất, nghe ông kể những chuyện đã trải qua trong thời gian mất trí nhớ đó, bởi vì bà quá khiếp sợ và vui mừng cho nên không nghĩ tới điểm này, sau đó lại vội vàng chạy về thủ đô, muốn nghĩ cách đưa con trai về, cho nên vẫn luôn xem nhẹ chuyện này.

Thật ra nghiêm túc mà nói, lúc ấy ông mất đi ký ức, lại một mình ở nước ngoài dốc sức làm việc, một lần nữa cưới vợ xây dựng tổ ấm gia đình mới cũng không thể hoàn toàn trách ông, nhưng bà vẫn cảm thấy khó chịu!

Vương Anna thấy sắc mặt đối phương lại trắng thêm vài phần, khóe miệng khẽ cong lên: “Đái nữ sĩ, hy vọng cô không nên trách anh Sâm, những năm đó anh ấy cũng trải qua không chút dễ dàng!”

Đái Thục Phương nắm chặt hai tay, vẫn không nói gì, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Ông sống không dễ dàng, bọn họ thì dễ dàng sao?

Bình Luận (0)
Comment