Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 435 - Chương 435. Chuyện Nhà Họ Hoắc 2

Chương 435. Chuyện nhà họ Hoắc 2 Chương 435. Chuyện nhà họ Hoắc 2

Mấy năm mới bị phán thành phần tử xấu, gần như mỗi ngày bọn họ đều bị phê đấu, những người đó giống như điên rồi vậy, một đám người nhặt đá trên mặt đất ném lên người bọn họ, phun nước miếng lên mặt bọn họ, bọn họ thường xuyên bị ném đến vỡ đầu chảy máu, nếu không phải vì giữ Trì Nhi, bà và cha chồng đã sớm không chịu nổi nữa!

Vương Anna tiếp tục nói: “Lúc trước là cha tôi cứu anh ấy từ nhà xưởng đen ra, cũng là cha tôi giới thiệu mối quan hệ và tài nguyên cho anh ấy, nói một câu không khách khí, nếu không phải nhờ nhà họ Vương chúng tôi, anh Sâm chưa chắc có hôm nay!”

Đái Thục Phương dùng sức lực thật lớn mới không khiến mình thất thố, lạnh như băng nói: “Cho nên?”

Vương Anna hơi ngửa cằm, nói với giọng điệu chắc chắn: “Anh Sâm là người có tình nghĩa, cho nên cho dù trong lòng áy náy với mấy người, cũng sẽ không vứt bỏ ba mẹ con chúng tôi!”

Thật ra có chuyện bà ta không nói đến chính là, lúc trước là bà ta theo đuổi Hoắc Chính Sâm, cũng là bà ta lợi dụng một chút thủ đoạn nhỏ mang thai con của đối phương, lúc này Hoắc Chính Sâm mới đồng ý kết hôn với bà ta.

Nhưng chút chuyện này có là gì?

Lúc trước cha bà ta cứu ông là sự thật, cũng là cha cho ông tài nguyên, nếu không phải nhờ nhà họ Vương bọn họ, có lẽ ngay cả mạng ông cũng không còn!

Chỉ với điểm này, Hoắc Chính Sâm vĩnh viễn nợ nhà họ Vương bọn họ!

Thập niên 50, 60, cha bà ta kiếm một khoản lời lớn trên thị trường chứng khoán, chỉ là cuối thập niên 60, nước Mỹ bạo phát khủng hoảng kinh tế, thị trường chứng khoán giảm mạnh, rất nhiều người táng gia bại sản, ngược lại anh Sâm thông qua đầu cơ trục lợi tài nguyên dầu mỏ mà kiếm được đầy bồn đầy chén.

Bà ta rất vừa lòng với ánh mắt chọn nam nhân của mình, cho nên dù như thế nào, bà ta cũng sẽ không rời khỏi!

Đái Thục Phương trừng mắt nhìn khóe miệng tươi cười của đối phương, cảm thấy mình bị nhục nhã: “Hiện tại cô lập tức đi ra ngoài cho tôi, nơi này của tôi không chào đón cô! Nếu cô muốn để Hoắc Chính Sâm và tôi ly hôn, cô kêu anh ta tự tới đây!”

Đừng tránh ở sau lưng một người phụ nữ, giống con rùa đen rút đầu, như vậy sẽ chỉ khiến bà khinh thường ông!

Ở ngoài sân truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Vương Anna nhíu mày một chút, đứng lên đi đến trước mặt Đái Thục Phương, duỗi tay nắm tay bà nói: “Chị à, không phải em tới để phá hoại gia đình của mọi người, em tới là để gia nhập gia đình lớn nhà họ Hoắc! Lúc trước anh Sâm cưới em cũng là vì bị mất trí nhớ, nếu lúc trước anh Sâm không mất trí nhớ nói, nhất định sẽ không vứt bỏ mọi người! Cho nên em xin chị đừng trách anh Sâm được không? Muốn trách cứ trách chúng em!”

Đái Thục Phương thấy đối phương thay đổi sắc mặt làm cho có chút không phản ứng kịp, nhưng rất nhanh bà đã hiểu, bởi vì Hoắc Chính Sâm qua đây!

Hoắc Chính Sâm nhanh chân đi tới, nhanh chóng xuất hiện ở cửa, vừa vặn nghe được lời Vương Anna nói, khiến cho ông muốn trách cứ cũng không nói nên lời.

Trước đó ông đã nhắc nhở Vương Anna, kêu bà ta không cần qua đây, chuyện của bà ta và con, ông sẽ tìm thời cơ nói rõ với cha và Đái Thục Phương.

Chỉ là mỗi lần khi ông nhìn thấy hai khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đái Thục Phương và cha, thì không cách nào nói ra những lời này.

Bọn họ ở nông trường chịu khổ, ông lại ở nơi đất khách quê người cưới vợ sinh con, những lời này nói ra sẽ khiến ông cảm thấy mình giống tên cặn bã!

Chỉ là tất cả những chuyện này ông cũng không có cách nào.

Trong mười hai năm mất đi ký ức, ông không nhớ chút chuyện nào trước đây, ông ở nhà xưởng phi pháp hơn 3 năm, chưa từng có người nhà qua đây tìm kiếm.

Lúc ấy ông cũng rất uể oải, cho rằng mình bị người nhà vứt bỏ, sau này được cha của Vương Anna cứu, lại trợ giúp ông đứng vững gót chân ở nước Mỹ.

Ông đi từng bước một tới, hoàn toàn không tách rời sự trợ giúp của nhà họ Vương, cho nên muốn ông vứt bỏ Vương Anna, ông cũng không làm được.

Kẹp giữa gia đình và hai người phụ nữ, ông không cảm thấy sảng khoái, vui sướng chút nào, mỗi ngày đều cảm thấy như đang đi trên mũi đao, không cẩn thận một chút sẽ khiến ông tan xương nát thịt!

Nếu có thể, ông tình nguyện năm đó mình không đi đưa quân nhu, không mất trí nhớ, ông tình nguyện cùng vợ con đi đến nông trường!

Nhưng hiện tại nói những thứ này đều là vô ích, tất cả đều là tạo hóa trêu người!

Đái Thục Phương bị Vương An Na làm cho ghê tởm không chịu được, ném tay bà ta ra: “Cô khiến tôi thấy thật ghê tởm!”

Vương An Na tỏ vẻ bi thương: “Chị…… Em có thể hiểu rõ sự tức giận và đau lòng của chị, nếu đổi lại là em, em cũng sẽ cảm thấy như vậy, em biết hiện giờ nói gì cũng vô dụng, nhưng chị thật sự không nên trách anh Sâm, nếu muốn trách, vậy phải trách ông trời đã tạo thành cục diện như bây giờ!”

Bình Luận (0)
Comment