Đái Thục Phương không muốn tiếp tục nhìn người phụ nữ thích ra vẻ này nữa, bà sợ mình nôn ra mất.
Bà quay đầu nhìn về phía Hoắc Chính Sâm nói: “Anh tới vừa đúng lúc! Nếu không phải người phụ nữ này chạy tới nói cho tôi biết cô ta là vợ anh, anh còn muốn giấu tôi đến khi nào?”
Hoắc Chính Sâm nhíu mày, bước chân nặng nề đi vào: “Thục Phương, chuyện này là anh có lỗi với mẹ con em! Anh vốn muốn tìm thời gian nói với em, không nghĩ rằng……”
Không nghĩ rằng Vương Anna tự ý chạy tới!
Làm vợ chồng nhiều năm, Vương Anna đương nhiên biết lúc này Hoắc Chính Sâm đang trách bà ta trong lòng: “Anh Sâm, xin lỗi! Em biết em không nên tự ý, nhưng em thấy anh mấy ngày nay không buồn ăn uống, em nhìn cũng đau lòng, hơn nữa không phải nước Trung chúng ta cũng có một câu ngạn ngữ sao? Nói là đau dài không bằng đau ngắn, việc này sớm hay muộn cũng phải nói cho chị biết……”
Đái Thục Phương lạnh lùng ngắt lời bà ta: “Cô làm ơn gọi tôi là Đái nữ sĩ như lúc trước, tiếng chị này tôi nhận không nổi!”
Sắc mặt Vương Anna đột nhiên thay đổi.
Hoắc Chính Sâm nhìn bà ta một cái, sau đó nhìn về phía Đái Thục Phương nói: “Việc này là anh có lỗi với em và Trì Nhi, anh sẽ đền bù cho hai mẹ con!”
Đái Thục Phương chỉ cảm thấy lòng đau như bị người ta bóp mạnh một cái: “Cho nên anh muốn đền bù như thế nào? Anh sẽ ly hôn với vị Vương nữ sĩ này sao?”
“Anh Sâm……”
Vương An Na nghe Đái Thục Phương nói, khẩn trương nhìn Hoắc Chính Sâm, sợ ngay sau đó ông sẽ gật đầu.
Bà ta dám khẳng định, nếu bà ta ly hôn với Hoắc Chính Sâm, đời này cũng không tìm được người đàn ông ưu tú như ông!
Hơn nữa bà ta thật sự rất yêu Hoắc Chính Sâm, năm đó khi ông nghèo rớt mồng tơi đã yêu ông!
Nếu không năm đó bà ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn bẫy ông, càng sẽ không mang thai con ông khi chưa lập gia đình, tất cả chỉ vì bà ta quá muốn có được người nam nhân này!
Đáy mắt Hoắc Chính Sâm hiện lên giãy giụa và thống khổ, chuyện này làm thế nào cũng không được.
Trên thực tế, cả hai bên ông đều không thể vứt bỏ.
Đái Thục Phương thấy thái độ này của ông, lòng đau như đao cắt: “Cho nên anh muốn hưởng tề nhân chi phúc(1)?”
(1)Tề nhân chi phúc (齐人之福): Hưởng phúc một chồng nhiều vợ.
Nga Hoàng Nữ Anh đều muốn, nghĩ cũng thật đẹp!
Hoắc Chính Sâm lập tức nhíu mày: “Thục Phương, anh……”
Đái Thục Phương chỉ cảm thấy đôi mắt chua xót đến khó chịu, chỉ vào cửa nói: “Các người đi ra ngoài hết cho tôi, trước khi Trì Nhi quay về, tôi không muốn thảo luận vấn đề này!”
Bà không muốn ở cùng bọn họ trong một căn phòng thêm phút giây nào nữa!
Nhìn thấy mặt bọn họ bà liền cảm thấy ghê tởm, nếu không phải suy nghĩ vì Trì Nhi, bà đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ngay bây giờ!
Nhiều năm như vậy Trì nhi đều không có cha, cho nên bà không thể tự làm chủ cướp đoạt tình thương của cha của thằng bé, vì thế trước khi Trì Nhi quay về, bà sẽ tạm thời nhẫn nại.
Hoắc Chính Sâm sốt ruột gọi một tiếng: “Thục Phương!”
“Cút!”
“Có chuyện gì đây?”
Hoắc Hoa Thanh chống quải trượng đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy trong nhà nhiều một người phụ nữ xa lạ, trong lòng càng cảm thấy không thích hợp.
Tuy trước đó Vương Anna chưa gặp Hoắc Hoa Thanh, nhưng Hoắc Chính Sâm lớn lên rất giống ông, cho nên bà ta lập tức đoán được thân phận của đối phương.
Bà ta cong môi đỏ, cười nói: “Cha!”
Hoắc Hoa Thanh liếc mắt đánh giá bà ta một cái, lạnh lùng nói: “Đừng gọi bậy, tôi không có đứa con gái lớn như cô!”
Vương An Na cũng không vội vã giải thích thân phận của mình, ngược lại nhìn chắm chằm Hoắc Chính Sâm.
Dưới tình huống như vậy, Hoắc Chính Sâm muốn tránh cũng không thể, đành phải nói đơn giản mọi chuyện một chút.
Sau khi Hoắc Hoa Thanh biết chuyện, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin mà nhìn con trai: “Cho nên nói, lúc trước khi chúng ta ở nông trường vì sống sót mà đau khổ giãy giụa, con ở nước ngoài kết hôn sinh con?”
Mặt Hoắc Chính Sâm lúc đỏ lúc trắng: “Cha, là con có lỗi với mọi người!”
Vương Anna lên tiếng biện giải cho ông: “Cha, khi đó anh Sâm còn chưa khôi phục ký ức, hoàn toàn không nhớ rõ mọi người!”
“Cô câm miệng cho tôi!” Hoắc Hoa Thanh lạnh lùng nói, “Còn nữa, cô đừng gọi tôi là cha, tôi không nhận nổi, Hoắc Hoa Thanh tôi vĩnh viễn chỉ thừa nhận đứa con dâu Đái Thục Phương này!”
Trong lòng Vương Anna tức giận muốn chết, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chỉ là trên mặt tỏ vẻ uất ức.
Hoắc Hoa Thanh trừng mắt nhìn Hoắc Chính Sâm: “Chuyện trước kia cha không truy cứu, hiện tại cha cho con một cơ hội, lập tức ly hôn với người phụ nữ trước mắt này, nếu không con cũng đừng gọi cha là cha nữa!”
“Cha!” Hoắc Chính Sâm thống khổ kêu lên.
Ông hận không thể chém mình thành hai nửa!
Tình cảm của ông với Vương Anna trước sau đều rất bình đạm, so ra chỉ bằng một phần mười năm đó ông đối với Đái Thục Phương.