Chỉ là nhà họ Vương cứu ông một mạng,Vương Anna lại ở bên ông đã nhiều năm như vậy, bọn họ còn có hai đứa nhỏ, sao ông có thể nói không cần liền không cần?
Đái Thục Phương thấy ông như vậy, trong lòng càng thêm tuyệt vọng, xoay người sang chỗ khác, lại không thể ngăn nước mắt chảy xuống.
Năm đó sớm cho rằng ông đã chết, bà khổ sở đến hận không thể chết cùng ông, sau này biết ông vẫn còn sống, bà cho rằng tất cả ngày tháng khổ sở đã qua rồi, không nghĩ tới là bà quá ngây thơ rồi!
Nếu sớm biết như vậy, còn không bằng ông đừng trở về, ít nhất ở trong lòng bà, ông vẫn là Hoắc Chính Sâm lúc trước!
Hoắc Hoa Thanh thấy con dâu khóc, cầm quải trượng đánh về phía hai người Hoắc Chính Sâm và Vương Anna: “Nghiệp chướng, tôi đánh chết các người!”
Vương Anna sợ tới mức liên tục thét chói tai, không cẩn thận trượt chân ngã trên mặt đất.
Bụng truyền đến một trận đau đớn, dưới thân còn ẩm ướt, bà ta cúi đầu nhìn, sau đó lại lần nữa hét lên: “Máu…… Chảy máu……”
Mấy người nhìn về phía bà ta, chỉ thấy dưới mông Vương Anna chảy ra máu tươi đỏ chói mắt.
Vương An Na đã bị dọa đến ngất xỉu, Hoắc Chính Sâm gọi tên bà ta, chạy như bay qua bế bà ta ra ngoài.
Đái Thục Phương nhìn bóng dáng ông chạy như bay đi, nước mắt lại lần nữa chảy xuống.
Trước đó trong lòng bà còn sót lại một tia may mắn, cảm thấy Hoắc Chính Sâm xuất phát từ cảm kích mới cưới đối phương, nhưng hiện tại xem ra, ông chưa chắc đã không có cảm tình với Vương Anna.
Hoắc Hoa Thanh nhìn máu tươi trên mặt đất, cũng ngơ ngác.
Chẳng lẽ người phụ nữ kia mang thai?
Ngã một cái như vậy, có thể ngã đến sinh non hay không?
Trong lòng Hoắc Hoa Thanh cũng cực kỳ phức tạp.
Con trai tưởng đã chết vẫn còn sống, ông cực kỳ vui mừng, cảm tạ ông trời một lần nữa đưa con trai về bên mình.
Chỉ là không nghĩ tới con trai ở bên ngoài đã cưới vợ sinh con, hiện giờ cục diện này phải giải quyết thế nào đây?
——
Lần đầu thi đại học là vào đầu tháng 12, học sinh trúng tuyển đương nhiên không thể chờ đến tháng 9 mới đi học, các trường học đều yêu cầu bọn họ đến trường báo danh trước tháng 3.
Từ đội sản xuất Thất Lý đến thủ đô, phải đổi xe vô số lần, tổng cộng tốn 10 ngày 10 đêm mới có thể đến thủ đô, đây còn là lần đầu tiên Kiều Đông Hà xa nhà, nhà họ Kiều đương nhiên không yên tâm để cô ấy đi một mình.
Thật ra hai vợ chồng Kiều lão đại nóng lòng muốn đưa Kiều Đông Hà tới thủ đô, nhưng hai người bọn họ cũng chưa từng xa nhà, hơn nữa hai người đều rất không đáng tin cậy, nếu thật sự để bọn họ đưa Kiều Đông Hà lên thủ đô, mọi người sẽ chỉ càng không yên tâm.
Thật ra Kiều Chấn Dân kiến thức rộng rãi, nhưng công việc ông ta không thể xin nghỉ nhiều ngày như vậy, vì thế thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định để hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên đi.
Tuy rằng phải xin nghỉ hai mươi mấy ngày, nhưng tiền tiết kiệm của nhà họ Kiều cũng không ít, cũng không cần dựa vào chút điểm công này để nuôi sống.
Kiều Chấn Quốc vuốt gáy nói: “Cha, mẹ, nếu không để con cùng đi với hai người, con có thể giúp khuân đồ!”
Đời này ông ta mới đi xa nhất là đến tỉnh thành, ông ta cũng muốn tới thủ đô, muốn tới Trường Thành làm hảo hán một lần!
Kiều Tú Chi ghét bỏ: “Sức lực của con còn không bằng mẹ đâu, nếu con muốn đi, chờ sau này An Bình thi đậu đại học, tự con đưa đi!”
Hai mắt Kiều Chấn Quốc lập tức nhìn con trai đầy chờ mong.
An Bình QAQ: Đột nhiên thấy áp lực thật lớn.
Còn nữa, vì sao chị cả là ông bà nội đưa đi, đến cậu lại là do người cha không đáng tin cậy này đưa đi, sao lại cảm giác đứa cháu trai này không đáng tiền chứ?
Vạn Xuân Cúc vốn nghĩ nếu cha mẹ chồng đồng ý để nam nhân bà ta đi, bà ta cũng muốn cùng đi, không nghĩ tới hy vọng tan biến nhanh như vậy, bà ta đành phải ra ngoài, tiếp tục khoe với mọi người bà ta có đứa con gái thi đậu đại học.
Nhưng nhà họ Kiều còn chưa xuất phát, Hoắc Trì lại đột nhiên xuất hiện ở đội sản xuất, cùng cậu trở về, còn có một nhà năm người Kiều Hồng Hà.
Năm đó Kiều Hồng Hà kết hôn chưa đến năm ngày, đã đi theo Vương Viêm Sinh tòng quân, vừa đi đã sắp 5 năm.
Trong 5 năm này, bà lại sinh một trai một gái, con gái nhỏ nhất mới một tuổi.
Bọn họ quay về đội sản xuất là ngày thứ bảy, Đại Kiều và anh chị họ đi từ trấn trên về, hai bên vừa lúc đụng nhau ở giao lộ.
An Bình lúc đó nhìn thấy một chiếc xe jeep đi qua người bọn họ, hâm mộ nói: “Xe jeep từ đâu tới đây, nhìn qua ngầu hơn xe hơi nhiều!”
Con trai ấy mà, luôn thích những thứ khá ngầu khá kiên cường.
Đại Kiều và Kiều Đông Anh cũng đang quan sát xe jeep phía trước, nhưng không đợi bọn họ mở miệng, xe jeep kia đã phanh lại một cái trước mặt bọn họ, làm bốc lên một trận bụi đất.