Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 438 - Chương 438. Hoắc Trì Trở Về

Chương 438. Hoắc Trì trở về Chương 438. Hoắc Trì trở về

Tiếp theo cửa xe bị mở ra, một bé trai cao gầy nhảy xuống từ ghế sau, vẫy tay nói với bọn họ: “Chị Đại Kiều, chị Anh, anh An Bình!”

Mấy người Đại Kiều ngơ ngác, ngơ ngác nhìn bé trai trước mắt.

Chỉ thấy cậu cạo đầu tóc húi cua, chân dài tay dài, trên khuôn mặt trắng nõn có một đôi mắt nhỏ, lúc này nhìn bọn họ, cười đến thấy răng không thấy mắt!

Mắt nhỏ này quá kinh điển!

An Bình dùng giọng vịt đực kêu lên: “Tiểu Nhất Minh? Em là Tiểu Nhất Minh!”

“Ha ha ha, anh An Bình, giọng anh sao thế? Sao mà mở miệng như vịt kêu thế?” Nhất Minh bỡn cợt nở nụ cười.

Nói rồi cậu chạy như bay về phía bọn họ.

Lúc chạy như bay đến trước mặt Đại Kiều, đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng: “Chị Đại Kiều, chị còn nhớ em không?”

Đại Kiều nhìn em trai trước mắt đã trưởng thành thật nhiều, cảm thấy rất mới lạ: “Đương nhiên nhớ rõ, tuy rằng em đã cao hơn không ít, nhưng dáng vẻ vẫn giống trước kia.”

Nhất Minh híp mắt nở nụ cười, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy chị Đại Kiều của cậu bổ một đao: “Đôi mắt vẫn nhỏ như vậy.”

Nhất Minh: “……”

An Bình lại lần nữa cười phá lên như vịt.

Kiều Đông Anh cười liếc mắt nhìn em gái Đại Kiều một cái, cảm thấy không hổ là người nhà họ Kiều bọn họ, cắm đao chuyên nghiệp!

Lúc này cửa trước của xe jeep cũng bị mở ra, một thiếu niên cao gầy đi xuống từ trong xe.

Ánh nắng ôn hòa mùa xuân rọi trên người cậu, rải rác những ánh vàng nhỏ vụn trên đầu cậu, cậu đón ánh sáng đi về phía bọn họ.

Đối với mấy người Đại Kiều mà nói, cậu đi tới ngược sáng, mãi cho đến khi cậu đứng trước mặt bọn họ, bọn họ mới thấy rõ dáng vẻ của cậu.

Mày rậm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng kiên nghị mím thành một đường, lúc nhìn bọn họ, dường như hơi giật giật, cong lên một độ cong như có như không.

Đại Kiều ngơ ngác nhìn người trước mắt, thật lâu sau cũng không lên tiếng.

Ánh mắt Hoắc Trì chính xác ngừng trên người cô, mở miệng nói: “Kiều Niệm Niệm, em không nhận ra anh?”

“Anh Hoắc Trì!” Đại Kiều gọi một tiếng, đột nhiên lại có chút ngượng ngùng.

Khi còn nhỏ gọi anh là anh Hoắc Trì, hiện tại trưởng thành còn gọi như vậy, tự dưng cảm thấy có chút không thích hợp.

Nhưng Hoắc Trì còn chưa kịp trả lời, An Bình liền chạy như bay qua đây đặt tay lên vai anh cười nói: “Ha ha ha, vốn cho rằng chỉ tôi là giọng vịt đực, không nghĩ tới cậu cũng vậy, anh em cùng cảnh ngộ!”

Mặt Hoắc Trì lập tức nghẹn đến đỏ bừng: “……”

Anh thật muốn đấm một quyền trên mặt tên này, An Bình này, thật sự là cái hay không nói, toàn nói cái dở!

Vừa rồi anh đã cố tình hạ giọng, chính là không muốn để Đại Kiều phát hiện thanh âm của anh trở nên khó nghe, không nghĩ tới một giây đã bị vạch trần vết sẹo!

Kiều Đông Anh thấy Hoắc Trì nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, “Phụt” một tiếng nở nụ cười.

Nụ cười này, lập tức xóa sạch xa lạ và ngăn cách do thời gian tạo thành.

Thật tốt, cho dù đã tách ra nhiều năm, bọn họ vẫn là người thân và bạn bè thân nhất!

Tin tức Hoắc Trì còn sống, vào năm thứ hai Hoắc Trì ổn định ở bộ đội, cả nhà họ Kiều đã biết, à, ngoại trừ Vạn Xuân Cúc.

Lúc ấy An Bình còn tức giận đến âm thầm mắng Hoắc Trì một trận, bởi vì khi Hoắc Trì “chết đuối bỏ mình”, cậu đã từng lén một mình trốn đi khóc một trận, không nghĩ tới đối phương là giả chết!

Kiều Hồng Hà và Vương Viêm Sinh rất nhanh cũng xuống xe.

Mọi người lại kích động một trận.

Bởi vì xe jeep không ngồi được nhiều người như vậy, cuối cùng Vương Viêm Sinh chở Kiều Hồng Hà và một đôi trai gái tới đội sản xuất, mà hai người Nhất Minh và Hoắc Trì kiên trì muốn đi cùng ba chị em nhà họ Kiều.

Xe jeep của Vương Viêm Sinh tiến vào đội sản xuất, lập tức khiến cho thôn dân chú ý.

“Má ơi, hình như tôi thấy Vương lão tam.”

“Vương lão tam nào?”

“Còn có thể là Vương lão tam nào, đương nhiên là Vương lão tam nhà đội trưởng đội sản xuất!”

“Ai da, tôi cũng thấy, thật sự là anh ta! Vậy ngồi phía sau có phải Kiều Hồng Hà hay không?”

Hiện giờ đúng là thời điểm nhàn rỗi, việc trong ruộng không nặng, mọi người thấy Vương lão tam lái xe jeep qua đây, lập tức vây lên.

Khi mọi người nhìn thấy Kiều Hồng Hà, không khỏi lại phát ra từng thanh âm hâm mộ.

Trải qua mấy năm nay, khí chất Kiều Hồng Hà có biến hóa rất lớn.

Đơn giản mà nói, đó chính là cả người có khí chất của phu nhân, hoàn toàn khác khi ở nông thôn.

Hơn nữa bà trang điểm cũng giống người thành phố, cho nên mọi người vây quanh bà vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Chờ khi nhìn thấy Hoắc Trì, mọi người lại lần nữa kinh ngạc.

“Đứa nhỏ này sao nhìn quen mắt như vậy?”

“Sao tôi thấy giống đứa bé chuồng heo năm đó chết đuối vậy nhỉ?”

“Bà không nói còn không nghĩ đến, bà vừa nói như vậy, tôi liền nghĩ tới, thật đúng là nó! Không phải năm đó nó đã chết sao?”

Sự chú ý của mọi người lập tức bị dẫn tới trên người Hoắc Trì.

Bình Luận (0)
Comment