Nhà họ Mao rất cảm kích Đại Kiều, mỗi năm tết nhất lễ lạc đều sẽ đưa rất nhiều đồ qua nhà họ Kiều.
Tuy bên ngoài rất tò mò với chuyện bà Mao đột nhiên khỏe mạnh lên, nhưng nhà họ Mao tuân thủ hứa hẹn không nói ra Đại Kiều.
Năm đó vì Hoắc Trì đi học quá muộn, tuy rằng sau này nhảy lớp rất nhiều lần, nhưng bởi vì chuyện cải cách chế độ giáo dục, chuyện học nhảy lên bị lùi lại, năm nay cũng học năm ba cao trung giống An Bình.
Đái Thục Phương mở một nhà trẻ ở thủ đô để giết thời gian, ai ngờ dần dần biến thành sự nghiệp, hiện giờ nhà trẻ đã mở rộng tới ba gian rồi.
Đương nhiên, làm phú bà, bà nhất định sẽ không tự đi chăm bọn trẻ, bà chỉ cần thuê người chăm sóc là được.
Mà tiệm tạp hóa của nhà họ Kiều cũng đã mở rộng gấp đôi, từ một gian biến thành hai gian, cũng mua thêm hai căn nhà ở trấn trên.
Hiện giờ, Đại Kiều đã là học sinh năm hai cao trung, nhưng cô cũng không chút khẩn trương.
Thành tích cô vẫn luôn tốt, mấy năm nay vẫn luôn là con nhà người ta.
——
Hôm nay, cô và Kiều Đông Uyển cùng đi dạo phố.
Kiều Đông Uyển chính là Tiểu Uyển Nhi năm đó, chỉ là đã lớn, mọi người cũng không gọi nhũ danh nữa.
Mấy năm gần đây, Đại Kiều chưa từng dừng việc cho cô bé dùng Ngọc Châu, nhưng tính tình cô bé vẫn luôn an tĩnh trầm mặc hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Loại an tĩnh trầm mặc này không giống Kiều Đông Hà nội hàm văn tĩnh, Kiều Đông Hà là thẹn thùng mà ôn nhu, còn Kiều Đông Uyển là lạnh.
Lạnh lùng có thể khiến người ta tổn thương.
Nhưng ở trước mặt Đại Kiều, từ nhỏ đến lớn cô bé đều là em gái tri kỷ thích dính người.
Hai chị em mua không ít đồ con gái phải dùng, hoa cài đầu, quần áo, còn có các loại trang sức, sau khi đi dạo mệt, bọn họ đi vào một cửa hàng mì phở.
Đại Kiều gọi một chén mì thịt bò, Kiều Đông Uyển gọi một bát Somen.
Đại Kiều thấy thế, nhíu mày: “Đông Uyển, em không cần tiết kiệm tiền cho chị, hiện giờ em đang tuổi lớn, không ăn thịt sao được?”
Kiều Đông Uyển mím môi cười: “Được, em nghe chị, ông chủ, tôi đổi thành mỳ thịt heo rau xanh.”
Ông chủ lớn tiếng nói được.
Thật ra Kiều Đông Uyển không nói là, cô bé không thích ăn thịt, chỉ là cô bé không muốn chị lo cho mình, cho nên dù không thích, cô bé cũng sẽ miễn cưỡng mình ăn xong.
Ngay khi mỳ của hai người được bưng lên, một người phụ nữ dắt tay một bé trai 4-5 tuổi đi đến.
Bé trai giống như đang giận dỗi, tay đấm chân đá với người phụ nữ kia, hơn nữa còn uy hiếp: “Người phụ nữ xấu xa này, nếu bà không mua đồ chơi cho tôi, quay về tôi sẽ nói cho cha biết, để cha đánh bà!”
Người phụ nữ vừa trốn tránh, vừa dỗ dành: “Không phải mẹ không cho con, hôm nay mẹ mang không đủ tiền, chờ lần sau mẹ lại mua đồ chơi cho con được không?”
“Không được, không được, người phụ nữ xấu xa này, tôi đánh chết bà!”
Nghe thấy giọng người phụ nữ kia, Đại Kiều và Kiều Đông Uyển đồng thời nhăn mày.
Giọng nói này khiến bọn họ nhớ đến một người khiến bọn họ không quá vui vẻ —— Trần Xảo Xảo.
Bọn họ vừa ngẩng đầu, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy người phụ nữ kia mặc quần áo cũ màu xám, tóc tùy tiện quấn lên ở phía sau, sắc mặt tiều tụy vàng như nến.
Tuy rằng nhìn qua già hơn không ít, nhưng hai người liếc mắt một cái liền nhận ra, người phụ nữ này thật sự là mẹ Kiều Đông Uyển, Trần Xảo Xảo.
Đáy mắt Kiều Đông Uyển hiện lên một tia chán ghét, rất nhanh đã ngoảnh đầu lại, làm như không nhìn thấy đối phương.
Ngay lúc bọn họ quay lại, Trần Xảo Xảo nhìn về bên này, ánh mắt đảo qua mặt Đại Kiều.
Đáy mắt bà ta hiện lên hâm mộ và ghen ghét, lại không nhận ra Đại Kiều.
Năm đó lúc bà ta rời khỏi nhà họ Kiều, Đại Kiều chỉ mới bảy tuổi, hiện giờ nhoáng cái đã 8 năm, cô đã lớn thành một mỹ nữ da trắng chân dài xinh đẹp.
Thật ra lúc nhìn qua, Trần Xảo Xảo có cảm thấy quen mắt, chỉ là bởi vì con trai vẫn luôn đá đánh, làm ầm ĩ với bà ta, khiến bà ta không có tâm tư để suy nghĩ.
Trần Xảo Xảo kéo con trai Lâm Diệu Tổ ngồi đối diện Đại Kiều: “Ông chủ, cho hai…… Một chén mỳ thịt heo.”
Hai người ăn một chén mỳ thịt heo, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao tuy mấy năm nay kinh tế phát triển, nhưng người vẫn nghèo.
Nhưng kỳ quái chính là, sau khi mỳ thịt heo lên, bé trai kia cũng không chia sẻ với mẹ mình, mà là một mình ôm bát ăn.
Bé trai ăn rất thô lỗ, bẹp miệng không nói, còn bắn nước mỳ khắp nơi, trên tay trên miệng, trên quần áo đều bẩn.
Kiều Đông Uyển chỉ nhìn thoáng qua, trong đáy mắt càng thêm chán ghét.
Đại Kiều thấy em gái như vậy, cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con, ăn mì nhanh hơn.
Chỉ là nên đến vẫn sẽ đến.
Trần Xảo Xảo đã đói bụng đến réo lên, lại không dám tranh với con trai, nếu không quay về thằng bé cáo trạng, người đàn ông của bà ta nhất định sẽ đánh bà ta!
Cứ như vậy, bà ta chỉ có thể phân tán lực chú ý của mình.