Bởi vì chịu giới hạn việc lúc ấy đi ra ngoài khó khăn, không có điện thoại, Lâm Tuệ nghe được tin tức đối phương mang đến, lập tức tin, căn bản không nghĩ tới việc đi kiểm chứng.
Hơn nữa lúc ấy ai cũng không nghĩ đến Tần Đông sẽ tự nguyền rủa mình đã chết, chính là vì phú quý.
Sau khi Tần Đông ở rể nhà gái, hai người sinh hai đứa con gái, nghe nói lúc nhà gái sinh đứa thứ hai xuất huyết nhiều, không thích hợp mang thai nữa, cho nên hai người cũng không sinh con nữa, mấy năm nay lại kế hoạch hoá gia đình, càng không thể sinh.
Còn có một tình huống, đó chính là quyền thế của nhà gái lúc ấy là đến cha bà ta, cha bà ta là chủ nhiệm Ủy ban Cách Mạng, khi đó có thể nói là nhân vật lãnh đạo nói một không hai, không có bất kỳ kẻ nào dám đắc tội bọn họ.
Nhưng sau này cải cách, Ủy ban Cách Mạng bị giải thể, người đã từng phong quang vô hạn, toàn bộ bị bắt về hưu không nói, hơn nữa bởi vì đắc tội quá nhiều người, cho nên sau này những người đó đều không tốt lắm.
Nhà vợ Tần Đông suy tàn, ngược lại Tần Đông vì giỏi luồn cúi mưu lợi, giữ được công việc ở đơn vị, nhưng mà dù năng lực ông ta tốt hơn nữa, nhưng trước sau vẫn bị nhà vợ ảnh hưởng, cho nên làm việc 10 năm, nhưng vẫn cứ nửa vời.
Tần Đông đã sớm có ý kiến với vợ, quan hệ của hai người rất không tốt, đặc biệt là mấy năm nay, nghe nói thường xuyên cãi nhau, có đôi khi thậm chí còn vung tay đánh nhau.
Kiều Chấn Quân nghe thấy tin tức nhà họ Hoắc tìm hiểu được, trầm mặc một hồi lâu.
Hoắc Hoa Thanh nói: “Căn cứ theo tin tức tôi nhận được, tên họ Tần này từng nhờ người mang thư về thôn Thất Lý, có lẽ là muộn liên hệ với vợ cậu, nhưng giữa đường đã bị chặn thư lại, cho nên mọi người mới không biết cái gì.”
Người chặn thư đương nhiên là vợ Tần Đông, vì sao đối phương lại luôn cãi nhau với Tần Đông, cũng là do quá tức giận.
Chỉ là hiện giờ nhà mẹ đẻ bà ta đã suy tàn, tuổi bà ta cũng không còn nhỏ, lại còn không sinh con được nữa, nếu bà ta ly hôn với Tần Đông, bà ta chắc chắn sẽ không thể tìm một người khác tốt hơn ông ta, cho nên bà ta tình nguyện mỗi ngày gà bay chó sủa, cũng không muốn ly hôn!
Kiều Chấn Quân nghĩ một lát rồi nói: “Không biết ngài Hoắc có thể nhờ người nghĩ cách điều ông ta ra khỏi thủ đô không, tốt nhất là đến địa phương nhỏ xa xôi một chút, dù tốn bao nhiêu tiền cũng được!”
Trước hôm nay, ông trăm ngàn lần không ngờ Tần Đông có thể làm ra việc ghê tởm như vậy, vì phú quý mà giả chết bỏ vợ bỏ con!
Càng ghê tởm hơn chính là, giả chết thì thôi đi, đã không thực hiện trách nhiệm của người chồng, người cha mười mấy năm, giờ lại muốn quay đầu lại?
Ha hả, thật là nằm mơ giữa ban ngày, nghĩ thật đẹp!
Hoắc Hoa Thanh nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này không thành vấn đề, chỉ là cậu chắc cũng biết biện pháp này trị ngọn không trị gốc, nếu ngày nào đó ông ta từ chức không làm nữa, lúc nào cũng có thể trở về!”
Kiều Chấn Quân gật đầu: “Chuyện này tôi biết, chỉ là hiện giờ cũng không còn cách nào, chỉ có thể kéo dài nhất thời.”
Đông Lâm hiện giờ mới 14 tuổi, chờ thêm mấy năm nữa là trưởng thành, để thằng bé tự xử lý chuyện Tần Đông là biện pháp tốt nhất.
Hoắc Hoa Thanh rất nhanh đã hiểu rõ suy nghĩ và chỗ khó xử của Kiều Chấn Quân, gật đầu: “Được, không thành vấn đề, chuyện này tôi sẽ lo liệu!”
Kiều Chấn Quân đứng lên cảm kích: “Cảm ơn ngài, ngài Hoắc, không nghĩ tới vừa tới thủ đô đã phải làm phiền ngài!”
Hoắc Hoa Thanh xua tay nói: “Có gì mà phiền toái, sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà!”
Kiều Chấn Quân ngẩn ra một chút, nhất thời không hiểu được lời này có ý gì.
Tuy nhà họ Kiều bọn họ có quan hệ rất tốt với nhà họ Hoắc, mấy năm nay cũng thường xuyên qua lại, nhưng nếu nói là người một nhà, hình như có chút quá mức.
Nhưng ông cũng không phản bác, cho rằng đối phương coi nhà họ Kiều bọn họ như người một nhà, vì thế trong lòng càng thêm cảm kích.
Nếu ông biết áo bông tri kỷ nhà ông đã bị tên nhóc thối nhà họ Hoắc bắt cóc, có lẽ sẽ tức chết mất.
Hoắc Hoa Thanh thấy ông cười phụ họa mình, cho rằng ông đã biết chuyện của Hoắc Trì và Đại Kiều, hơn nữa còn đồng ý, vì thế hai người đều cười cực kỳ vui vẻ.
Không khí nhất thời rất tốt.
——
Đến ngày thứ ba ở thủ đô, phòng hai quyết định tới đoàn hợp xướng thăm Tiểu Đông Vân.
Từ một năm trước, sau khi Tiểu Đông Vân tới đoàn hợp xướng, chỉ có ngày nghỉ mới có thể về nhà.
Nghe nói cường độ huấn luyện mỗi ngày rất lớn, rất nhiều đứa trẻ lúc vừa mới bắt đầu không thể thích ứng với loại cường độ này, hoặc là chưa từng rời xa người nhà, dù sao rất nhiều người thường trốn trong chăn khóc, có một số người không chịu nổi, cuối cùng từ bỏ hoặc là bị đào thải.