Lúc Tiểu Đông Vân vừa đến, gần như toàn bộ người trong đoàn hợp xướng đều không coi trọng cô bé.
Những đứa bé trong đoàn hợp xướng phần lớn đều là người địa phương thủ đô, hoặc là mấy thành thị gần đó, chỉ có một mình cô bé đến từ trấn nhỏ xa xôi, có một số người cũng vì vậy mà khinh thường cô bé.
Thứ hai là dáng vẻ Tiểu Đông Vân không đẹp, đừng tưởng rằng trẻ con sẽ không lục đục với nhau, cũng đừng tưởng rằng trẻ con đều là thiên sứ, có một số thói xấu là trời sinh.
Trong đoàn có một số đứa trẻ ghen ghét với giọng hát của Tiểu Đông Vân, liền lấy bề ngoài công kích cô bé, thậm chí dẫn đầu xa lánh cô bé, vì bài trừ cô bé khỏi đoàn hợp xướng.
Nhưng Tiểu Đông Vân chưa từng nghĩ tới muốn lùi bước, cô bé cũng không phải quả hồng mềm, nếu ai dám bóp cô bé một chút, cô bé sẽ lập tức phun đầy thịt quả hồng lên người đối phương!
Ai dám nói cô bé xấu, cô bé sẽ mắng lại đối phương xấu xí tính tình còn xấu, còn muốn kéo đối phương tới chỗ lãnh đạo, để bọn họ phân xử.
Trước đó có người bị xa lánh, đều yên lặng chịu đựng khóc lóc, ai cũng không nghĩ tới Tiểu Đông Vân như vậy!
Nhưng cũng bởi vì cô bé như vậy, sau một lần đầu, không còn ai dám nhắm vào cô bé, ít nhất là mặt ngoài.
Trong lòng Tiểu Đông Vân vẫn rất mạnh mẽ, người khác xa lánh cô bé, cô bé cũng sẽ không khổ sở, càng không chủ động đi lấy lòng đối phương, cứ như vậy, cô bé dần dần đứng vững gót chân ở đoàn hợp xướng.
Sau khi phòng hai nhà họ Kiều vào đoàn hợp xướng, cặp song sinh cực kỳ tò mò với mọi thứ xung quanh, đặc biệt là Tiết An Húc.
Lúc cậu nhìn thấy có những đứa bé tầm tuổi mình đang luyện tập ca hát, hoặc luyện tập vũ đạo, có chút hâm mộ.
Tiểu Đông Vân nhìn thấy người nhà đến thăm mình, vô cùng vui vẻ.
Cô bé như một con chim én nhỏ bay qua, lao đầu vào trong lòng ngực Đại Kiều, ngọt ngào nói: “Chị, em rất nhớ chị!"
Đại Kiều duỗi tay xoa đầu cô bé: “Chị cũng nhớ em, em ở chỗ này một mình có quen không?”
Tiểu Đông Vân gật đầu: “Quen, ca hát rất thú vị, em thích ca hát, chỉ là có đôi khi rất nhớ mọi người!”
Nói rồi, cô bé lại chạy đến ôm ông bà nội.
Sau khi cô bé được thầy giáo đồng ý, liền mang theo người nhà đi tham quan khắp nơi.
Mọi người thấy trạng thái tinh thần của Tiểu Đông Vân rất hảo, cũng an tâm với việc một mình cô bé ở trong đoàn hợp xướng.
Đi dạo nửa ngày, chờ đến khi mọi người chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, lúc này mới phát hiện không biết Tiết An Húc chạy mất từ lúc nào!
Nhưng mọi người cũng không quá sốt ruột, dù sao bọn họ vẫn luôn không rời khỏi đoàn hợp xướng, bên ngoài đoàn hợp xướng có bảo vệ canh giữ, nếu một mình cậu rời đi, nhất định sẽ bị bảo vệ ngăn lại, vì vậy chứng minh cậu vẫn ở trong đoàn hợp xướng.
Chỉ là, dù sao trong đoàn hợp xướng cũng nhiều người phức tạp, hơn nữa Tiểu Đông Vân vốn dĩ đã bị bài xích trong đoàn hợp xướng, cho nên mọi người cũng không hy vọng Tiết An Húc lại thêm phiền toái cho cô bé.
Bởi vậy, mọi người nhanh chóng chạy khắp nơi tìm kiếm.
Mà lúc này, Tiết An Húc bị một thanh âm trong phòng học lớn hấp dẫn, cậu đi theo thanh âm tới đó.
Người bên trong đang chọn lựa diễn viên nhí, đạo diễn tự mình tới đây, chọn mấy đứa bé diễn thử một đoạn.
Đạo diễn muốn quay một bộ phim luân lý gia đình, chuyện xưa kể về một đứa bé ăn mày tên Tiểu Thanh Oa, trăm cay ngàn đắng chạy hỏi tay mẹ mìn, đi lên con đường ngàn dặm tìm nhà, trong quá trình này, cậu bé gặp rất nhiều người tốt, cũng gặp rất nhiều người xấu, cuối cùng cả nhà đoàn viên.
Bởi vì nhân vật chính của câu chuyện là trẻ em, cho nên có yêu cầu rất cao với kỹ năng diễn xuất của trẻ.
Đạo diễn đã tìm kiếm nửa năm, nhưng đều không tìm được diễn viên nhí thích hợp, lúc này mới không thể không tới đoàn hợp xướng bên này thử vận may.
Chỉ là hiển nhiên vận may không quá tốt, bọn trẻ trong đoàn hợp xướng, tuy đều có tài nghệ, nhưng cũng không phải trên phương diện diễn xuất, biểu diễn còn không bằng những diễn viên nhí trước đó.
Trên mặt đạo diễn viết hoa hai chữ thất vọng, ngay lúc ông ta chuẩn bị kêu người thu dọn đồ rời đi, lại thấy một đứa bé đứng trong góc, trong miệng yên lặng nhẩm lời thoại.
Đứa bé duỗi tay vuốt ve không khí chỗ đùi mình, giống như nơi đó thật sự có một con chó Đại Hoàng đang ngồi xổm.
Trong ánh mắt đen nhánh của đứa bé tự nhiên có mệt mỏi và đau thương.
Ngay sau đó, liền thấy cậu bé nở nụ cười, ánh sáng nở rộ trong đôi mắt, nói: “Đại Hoàng, chúng ta không thể dừng lại, tao biết mày rất mệt, nhưng chúng ta phải kiên trì, có lẽ ngày mai chúng ta có thể tìm được nhà!”
Đạo diễn nhìn thấy cảnh này, hai mắt cũng sáng ngời, kéo một giáo viên trong đoàn hợp xướng nói: "Đứa bé kia là ai? Đứa bé ưu tú như vậy, sao mấy người không để cử cho tôi sớm?”