Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 548 - Chương 548. Thiên Tài 1

Chương 548. Thiên tài 1 Chương 548. Thiên tài 1

Động tác của đứa bé kia tuy có chút cứng, nhưng ánh mắt thật sự quá tốt, từ bi thương đến tràn ngập hy vọng, muốn thay đổi cảm xúc trong thời gian ngắn như vậy, cho dù là diễn viên thành niên cũng chưa chắc đã làm được!

Nhưng đứa nhỏ này lại làm được, đây đúng là nhân vật chính trong bộ phim mà ông ta muốn tìm!

Thầy giáo ở đoàn hợp xướng cũng ngơ ngác, ậm ừ nói: “Đây…… Tôi chưa từng gặp đứa bé này, có lẽ không phải học sinh ở đây!”

Đứa bé đẹp như vậy, cho dù chỉ nhìn qua một lần cũng có thể nhớ kỹ, hơn nữa những đứa bé xinh đẹp trong đoàn hợp xướng trời sinh có nhiều ưu thế hơn những đứa trẻ khác một chút, giáo viên đều sẽ tương đối chú ý bọn nó.

Mà đứa bé trước mắt này, thầy giáo suy nghĩ thật lâu, không chút ấn tượng.

Đạo diễn nghe vậy, lập tức buông thầy giáo ra, đi đến chỗ đứa bé nói: “Bạn nhỏ, cháu tên là gì?”

Đứa bé nghe vậy, xoay người lại, đôi mắt như nho đen nhìn đạo diễn, không chút rụt rè nói: “Cháu tên Tiết An Húc, năm nay chín tuổi!”

Không sai, đứa nhỏ này là Tiết An Húc mà nhà họ Kiều đang tìm.

Đạo diễn thấy cậu không rụt rè, trong lòng càng vui, làm diễn viên phải đối mặt với màn ảnh, với thật nhiều nhân viên công tác, cho nên lá gan cần phải lớn.

Ông ta liếc mắt nhìn qua cậu một cái, trong lòng càng thêm vừa lòng: “Xin chào bạn nhỏ Tiết An Húc, chú họ Triệu, cháu có thể gọi chú là đạo diễn Triệu, vừa rồi chú có thấy cháu biểu diễn trước đây cháu từng đi diễn sao?”

Tiết An Húc lắc đầu: “Không có, nhưng cháu có xem những người khác diễn trên TV, cháu học theo dáng vẻ của bọn họ, cháu rất lợi hại, chú muốn xem cháu diễn đoạn khác không?”

Đạo diễn Triệu thấy dáng vẻ tự tin này của cậu, cười gật đầu: “Được, vậy cháu biểu diễn một đoạn cho chú xem!”

Tiết An Húc lập tức đọc một đoạn kịch bản.

Chỉ thấy tròng mắt cậu xoay chuyển, ngay sau đó, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống như hạt đậu: “Cha, mẹ, con rất nhớ hai người, con muốn về nhà, rốt cuộc hai người đang ở đâu thế?”

Cậu khóc không phải loại gào khóc của trẻ con, mà là loại khóc mang theo áp lực tủi hờn, nhưng lại sợ bị người khác nghe thấy, diễn giống y hệt dáng vẻ một đứa bé ăn xin chua xót.

Tất cả mọi người đều bị lây nhiễm cảm xúc của cậu.

Hai cô giáo phía sau đạo diễn đỏ cả mắt, đau lòng nhìn Tiết An Húc.

Tiết An Húc diễn xong, cảm xúc thu phóng tự nhiên, giơ tay lau nước mắt trên mặt nói: “Đạo diễn Triệu, chú cảm thấy cháu diễn tốt không?”

Đạo diễn quả thực nở hoa trong lòng: “Tốt, cực kỳ tốt!”

Chưa từng thấy ai diễn tốt như vậy!

Thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, lúc tìm được lại chẳng phí công lao!

Diễn viên nhí này, ông ta nhất định phải ký được!

Ngay lúc này, người nhà họ Kiều cũng đã tìm đến đây.

"An Húc, con ở trong đó làm cái gì?" Lần đầu tiên ngữ khí của Lâm Tuệ nghiêm nghị như vậy.

Bà biết tính cách của con trai út khá nghịch ngợm, lại thích làm nũng, yêu lười biếng, nhưng mà bình thường nó cũng coi như nghe lời, cho tới bây giờ sẽ không làm ra hành động như hôm nay!

Tiết An Húc nhìn thấy người nhà, lúc này mới ý thức được chính mình đã làm chuyện xấu.

Cậu cúi đầu đi qua, kéo tay của mẹ, làm nũng nói: "Mẹ, con biết lỗi rồi, con không nên tự ý rời đi!"

Lâm Tuệ hất tay của cậu ra, tiếp tục nghiêm mặt nói: "Đứng yên đó! Con đã chín tuổi rồi, không phải trẻ con mới bi bô tập nói nữa, con phải biết con biến mất, người nhà sẽ lo lắng cho con đến mức nào!"

"Mẹ, con biết lỗi rồi, sau này con không dám làm như vậy nữa!"

Đây là lần đầu tiên Tiết An Húc thấy mẹ nghiêm nghị mắng cậu như vậy, nhất thời cũng không dám nũng nịu, nếu như có chị ở đây cậu còn có thể xin giúp đỡ, về phần những người khác, có cầu xin cũng vô dụng.

Cậu nhỏ cúi thấp đầu, viền mắt bởi vì ban nãy mới vừa khóc cho nên hồng hồng, điều này làm cho thân hình của cậu càng nhìn càng phát ra điệu bộ thảm thương.

Hai diễn viên ở phía sau nhất thời đau lòng khôn cùng, thầm nghĩ nếu đây là đứa con yêu quý của các cô, các cô chắc chắn sẽ không nỡ nói cậu một câu!

Chẳng qua người ta đang giáo dục con cái, các cô vẫn rất có đúng mực mà không đi tới ngăn cản.

Đạo diễn Triệu nghe được đối thoại của bọn họ, biết đây là người nhà của đứa nhỏ, bởi vậy nếu muốn ký đứa bé này, phải có được sự đồng ý của người thân cậu.

Mới vừa rồi ông ta còn muốn dò xét đấy, không nghĩ tới đối phương đã tới rồi, thật sự là quá tốt!

Nghĩ vậy, ông ta cất bước đi tới: "Chào ông bà, tôi là Triệu Thắng, đạo diễn của công ty điện ảnh Hải Thăng. "

Vừa nói ông ta vừa lấy thẻ công tác ra cho đối phương xem, như vậy càng có thể làm đối phương tin tưởng.

Bình Luận (0)
Comment