Kiều Chấn Quân nhìn qua tấm thẻ kia rồi nói: "Chào ông, tôi là cha của Tiết An Húc, ban nãy thằng bé nhà tôi có gây phiền toái cho mọi người không? Nếu có thì tôi xin thay thằng bé gửi lời xin lỗi đến mọi người!"
Đạo diễn Triệu vội vàng khoát tay nói: "Không không không, mọi người hiểu lầm rồi, đứa bé này không mang đến cho chúng tôi bất cứ phiền phức gì, ngược lại, tôi rất hân hạnh được quen biết cháu, con trai của ông quả thực là một thiên tài!"
Thiên tài?
Nghe được cái từ này, người nhà họ Kiều đều ngơ ngác một chút.
Nếu như cái từ này dùng để hình dung Kiều An Kiệt, bọn họ sẽ không kinh ngạc như thế, nhưng mà Tiết An Húc thì...
Kiều Chấn Quân ho khan một tiếng nói: "... Không biết thằng bé này làm cái gì? Khiến ngài khen nó như vậy?"
Đạo diễn Triệu nói: "Diễn xuất! Đứa trẻ này vô sự tự thông, ánh mắt, vẻ mặt đều vô cùng chính xác, hơn nữa một mình cháu trốn ở góc phòng xem mọi người diễn một hai lần, lại đã có thể đem lời kịch không sót một chữ mà nói ra, chắc chắn thành tích bình thường ở trường học của đứa bé này rất tốt có đúng hay không?"
Người nhà họ Kiều: "..."
Không, không tốt đẹp gì, cảm ơn.
Trong mấy đứa con nhà họ Kiều, An Bình là đứa có chỉ số thông minh bình thường, hơn nữa tâm tư hoàn toàn không đặt ở việc học tập, vậy nên thành ra thành tích học tập kém đến nỗi người ta không thèm nhìn.
Còn Đông Lâm và Tiết An Húc đều là những đứa thông minh nhưng tâm hồn không ở trên bài vở, cho nên dẫn đến thành tích bình thường.
Lúc này nghe được đạo diễn Triệu khen cậu như vậy, mọi người ngoài khiếp sợ, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bình thường ở nhà bắt cậu đọc thuộc lòng bài tập, cậu luôn luôn có thể nhây thì nhây, nhây tới lúc không thể nào nhây được nữa mới miễn cưỡng mà học, không ngờ tới thì ra hứng thú và thiên phú của cậu đều đặt ở phương diện này.
Tiết An Húc thấy người nhà nhìn cậu, vội vã ưỡn lên bộ ngực nhỏ lên, cả người tràn đầy dáng dấp kiêu ngạo.
Anh trai sinh đôi quá thông minh quá chói mắt cho nên khi đặt lên bàn so sánh thì cậu có vẻ rất ngu ngốc, hiện tại rốt cục có thể cho mọi người biết cậu cũng có ưu điểm!
Đạo diễn Triệu không biết vì sao người nhà họ Kiều nghe được chuyện này lại bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi thế kia, chẳng lẽ là ông nói gì sai rồi hả?
Chẳng qua ông cũng không rối rắm vấn đề này, mà là nói ngay vào chuyện chính: "Công ty của chúng tôi đang có kế hoạch quay một bộ phim truyền hình, nhân vật chính của bộ phim là một đứa trẻ tám chín tuổi, tôi đang tìm kiếm diễn viên nhỏ thích hợp, đã đi qua rất nhiều địa phương đều không được như ý, nhưng mà hôm nay, rốt cuộc tôi đã tìm được! Người này chính là Tiết An Húc, con của ông!"
Nghe đến đó, người nhà họ Kiều giật mình lần thứ hai!
Lẽ nào này đạo diễn muốn mời Tiết An Húc đóng phim truyền hình ư?
Vậy chẳng lẽ Tiết An Húc sẽ trở thành ngôi sao nhí sao?
Tình huống này người nhà họ Kiều chưa từng tưởng tượng ra nổi!
"Vậy nên, tôi muốn hỏi một chút, nếu như muốn mời bạn nhỏ Tiết An Húc làm nhân vật chính bộ phim truyền hình này, không biết người làm cha mẹ như hai người có đồng ý hay không?"
Đạo diễn Triệu thấy dáng vẻ trợn mắt hốc mồm của người nhà họ Kiều cũng không cảm thấy kỳ quái, biểu cảm như bọn họ bây giờ lúc trước ông cũng đã thấy không ít.
Tiết An Húc nghe được đạo diễn Triệu nói, mắt đều phát sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà đỏ bừng.
Chỉ là cậu mới vừa phạm sai lầm, lúc này không dám tự ý mở miệng, không thể làm gì khác hơn là dùng mắt khẩn cầu mà nhìn cha mẹ cậu.
Kiều Chấn Quân cùng Lâm Tuệ hai người đối mặt nhìn nhau.
Làm diễn viên, nhìn như rất quang vinh, nhưng đối với trẻ nhỏ, chưa chắc là một chuyện tốt.
Không nói mỗi ngày phải làm việc quay phim một thời gian thật dài, sau này khi phim truyền hình chiếu, lập tức sẽ trở nên nổi tiếng, đứa trẻ vẫn còn nhỏ như vậy, cậu có thể bình tâm đối mặt không?
Tiết An Húc xem cha mẹ không mở miệng, gấp đến độ hai gò má đỏ hơn: "Mẹ!"
Lòng Lâm Tuệ quá mềm yếu, xem bộ dạng đứa trẻ như vậy lại cũng không cứng rắn nổi: "Được rồi, cho phép con mở miệng, nhưng mà sau này không được phép lại làm cho người nhà lo lắng, biết không?"
Tiết An Húc gật đầu như băm tỏi: "Đã biết, con bảo đảm nhất định sẽ không tiếp tục tái phạm! Mẹ, cha, con muốn diễn phim, con muốn làm ngôi sao lớn!"
Kiều Chấn Quân mới vừa rồi còn có chút do dự, lúc này nghe được lời nói của con trai, nhất thời xụ mặt xuống: "Còn nhỏ tuổi đã hư vinh như vậy, con học được từ đâu đấy?"
Tiết An Húc bị chửi đến sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, vừa oan ức vừa tức giận: "Con không có, con không có hư vinh!"
Cậu muốn làm ngôi sao lớn, là bởi vì cậu thích mấy thứ như vào vai, mô phỏng, vì sao An Kiệt đọc sách chính là trẻ ngoan, cậu thích biểu diễn lại là ái mộ hư vinh chứ?