Cậu càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt rơi liên tục như chuỗi đậu vàng: "Con không thích cha nữa, cha là cha xấu, cha chỉ biết khen anh Kiệt! Cha đã thích anh Kiệt như vậy thì tại sao khi đó phải sinh con ra, cha chỉ sinh anh Kiệt là được rồi!"
Nói xong, cậu khóc lóc quay đầu lại chạy ra ngoài.
Kiều Chấn Quân giật mình.
Ý của ông không phải như vậy, ông không cảm thấy cậu kém hơn so với An Kiệt!
Chỉ là mới vừa nghe được cậu muốn làm ngôi sao lớn, ông sợ tuổi của cậu quá nhỏ, chống cự không nổi dụ dỗ, cho nên nói chuyện mới nặng một chút!
Lòng Lâm Tuệ thương con nhỏ, nhanh chóng đuổi theo: "Húc Húc, đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã!"
Hai người Kiều An Kiệt và Tiết An Húc là sinh đôi, ban nãy khi em trai khóc, ngực của cậu cũng khổ sở vô cùng.
Cậu ngẩng đầu nhìn cha nói: "Cha, An Húc là một đứa em trai tốt, cha không nên nói em như vậy, sau này cha còn như vậy, con cũng không thích cha!"
Nói xong, cậu cũng quay đầu đi.
Kiều Chấn Quân: "..."
Đạo diễn Triệu cũng giật mình, không nghĩ tới sự tình lại đột nhiên biến thành như vậy.
Ông tadùng ánh mắt khiển trách nhìn Kiều Chấn Quân nói: "Giáo dục con cái là chuyện tốt, thế nhưng phải quan tâm lòng tự trọng của đứa trẻ, càng không thể tùy tiện nói xấu nó, ông cũng không phải một người cha đủ tư cách, ông kiểm điểm lại chính ông một cách nghiêm túc đi!"
Lời nói này rất nặng, cũng làm cho lòng Kiều Chấn Quân vốn là đang áy náy càng thêm khó chịu.
Ông gật đầu nói: "Ông nói đúng, tôi không phải là một người cha tốt!"
Khi Đại Kiều còn bé ông không thể bảo vệ tốt con, hiện tại lại làm cho hai đứa con nhỏ khổ sở, thật sự là ông nên kiểm điểm lại.
Nói xong, ông cũng mau chóng đuổi theo.
Tiết An Húc mới vừa chạy ra cửa thì lại đụng đầu vào trên người Đại Kiều.
Ban nãy không thấy cậu, Đại Kiều liền đi nói với bảo an một tiếng, nhờ người ta nếu mà thấy có con nít đi ra ngoài thì cản lại hộ cô, sau lại tìm được Tiết An Húc, cô không đi vào ngay lập tức, mà quay người trở về nói với bảo an một tiếng.
Cô không nghĩ tới mình mới bỏ đi một lúc, trở về liền thấy em trai khóc đến đầy mặt nước mắt: "Húc Húc ngoan của chị, có chuyện gì thế này? Có người bắt nạt em hay sao? Em nói cho chị, chị đi đấm chết kẻ đó!"
Kiều Chấn Quân đuổi theo ra ngoài vừa vặn nghe nói như thế, cả người run lên.
Sức mạnh của con gái lớn chỉ yếu hơn mẹ chúng nó một chút xíu, nếu như một quyền đánh ở trên người, phỏng chừng ông sẽ mất mạng giống như lợn rừng!
Tiết An Húc thấy chị, trong lòng càng cảm thấy oan ức, ôm lấy bắp đùi của cô nói: "Chị ơi, cha nói em hư vinh, ông ấy là một người cha xấu, em không muốn ở với ông ấy nữa, em đến ở với chị được không?"
Cậu quyết định, cậu sẽ không đi học nữa, cậu muốn cùng chị ở lại thủ đô.
Ngộ nhỡ sau này chị lập gia đình, cậu liền gả theo, mua một tặng một, làm đối phương cưới cậu luôn!
Nếu như lúc này Hoắc Trì có thể nghe được lời trong lòng của cậu, phỏng chừng sẽ nghẹn họng vì cạn lời.
Loại mua một tặng một này anh không cần, cũng không dám lấy, cảm ơn!
Đại Kiều thấy em trai khóc nức nở như vậy, cũng không đoái hoài tới chuyện hỏi nguyên nhân, chỉ ôm chặt cậu, an ủi cậu.
Thật vất vả trấn an được cậu, cô mới có cơ hội hỏi để biết chuyện gì đã xảy ra.
Chờ nghe xong hết chuyện đã trải qua, đôi mắt ngập nước của cô lập tức trừng mắt nhìn về phía cha.
Cả người Kiều Chấn Quân run lên lần thứ hai, khó khăn nói: "Cha... Cha lúc nãy không cố ý mắng Húc Húc, cha chỉ là sợ em nó học cái xấu. "
Đại Kiều nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Cha, Húc Húc năm nay mới chín tuổi, làm sao em có thể thật sự hiểu hư vinh là vật gì, nếu cha lo lắng em học xấu, cha có thể nghiêm túc nói với em mà không phải trước tiên là nói xấu em mắng em!"
Tiết An Húc nghe nói như thế, một bên nấc một bên gật cái đầu dưa nhỏ, biểu thị chị của cậu nói không sai.
Kiều An Kiệt tuy rằng không nói gì, nhưng cặp mắt cũng là không tán thành mà nhìn cha của cậu.
Lâm Tuệ mặc dù không có trách móc, nhưng lúc này lực bất tòng tâm, con gái tức giận bà cũng sợ.
Kiều Chấn Quân bị nhiều đôi mắt nhìn như vậy, mồ hôi lạnh sắp chảy ra hết: "Con nói đúng, là cha quá nóng nảy, cha không nên nói Húc Húc như vậy. "
Đại Kiều gật đầu: "Biết sai có thể thay đổi, vậy bây giờ cha hãy nói lời xin lỗi với Húc Húc đi. "
Kiều Chấn Quân đỏ mặt ừ một cái, đi tới trước mặt Tiết An Húc ngồi xổm xuống nói: "Húc Húc, ban nãy cha trách oan con rồi, chỉ là cha quá lo lắng con sẽ biến thành trẻ hư, hiện tại cha đã biết sai rồi, con có thể tha thứ cho cha lần này hay không?"