Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 59 - Chương 59. Nước Tiểu Heo Rừng Có Mùi Vị Gì?

Chương 59. Nước tiểu heo rừng có mùi vị gì? Chương 59. Nước tiểu heo rừng có mùi vị gì?

Nhưng hiện tại tận mắt nhìn heo rừng tiểu vào trên mặt bà ta, anh ta thực sự không nhịn được.

Đúng vào lúc này, anh ta bỏ đi ý nghĩ cưới Phương Tiểu Quyên.

Nói anh cưới một người phụ nữ từng bị nhét phân gà vào miệng, lại uống qua nước tiểu heo rừng, bộ anh ta không biết xấu hổ sao?

Kiều Tú Chi không nghĩ bà chỉ mới đi một lát mà đã phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Bà chạy về như thuỷ triều, khi thấy heo rừng đang chạy tới chỗ Đại Kiều, chớp mắt kia trái tim của bà không ngừng nhảy lên.

Nếu bởi vì bà sơ sẩy mà để Đại Kiều bị thương, đời này bà cũng sẽ không tha thứ chính mình.

Cũng may cám ơn trời đất, heo rừng không đối phó cô, mà vòng qua Phương Tiểu Quyên điên cuồng đuổi theo.

Bà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác đời này chưa từng có như thời khắc nào sợ sệt như bây giờ.

Bà đi về phía Đại Kiều, ôm cô đã bị dọa sợ vào trong ngực, ôn nhu nói: "Đại Kiều ngoan, không sợ, bà nội trở về rồi, bà nội sẽ không để cho bất luận người nào tổn thương con."

Đại Kiều thật sự bị dọa sợ.

Khi mẹ đẩy cô ra về phía heo rừng, cô khổ sở muốn chết, sợ sệt đến toàn thân run rẩy.

Cô không hiểu, tại sao mẹ chán ghét cô như thế, chán ghét đến hận không thể khiến cô chết đi.

Cô xưa nay đều thật biết điều, còn ngoan hơn Tiểu Kiều, tại sao lại chán ghét cô như thế?

Kiều Tú Chi nhìn thấy Đại Kiều ở trong lồng ngực vẫn run rẩy, trong lòng hận vô cùng, nếu lúc này Phương Tiểu Quyên ở trước mặt bà, bà nhất định phải dùng một cái tát quất chết bà ta.

Bà xoa xoa cái mũi Đại Kiều, lại xoa xoa lỗ tai của cô, nhỏ giọng nói: "Hồn về, Đại Kiều hồn về."

Đại Kiều chậm rãi phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác nhìn bà nội, sau đó "Oa" một tiếng khóc lên: "Bà nội."

"Bà nội ở đây, ngoan, đừng sợ."

Kiều Tú Chi nhẹ giọng động viên cô trong lồng ngực, chờ sau khi cô yên tĩnh lại, mới đưa giao cô cho thằng con lớn nhất đến muộn.

Khoảng thời gian này Kiều Chấn Quốc vì muốn kiếm thêm vài công điểm, mỗi ngày đều đi xây dựng súc ao, vô cùng mệt nhọc, vì lẽ đó Kiều Tú Chi mới nói ông ta không cần dậy sớm đến phân thịt heo như thế, để cử một người đi là được.

Kiều Chấn Quốc nửa đường lại đây nghe được tin tức có heo rừng đang đuổi theo người, cũng vô cùng lo lắng gần như là một đường điên cuồng chạy tới: "Mẹ, mê không sao chứ?"

"Mẹ không có chuyện gì." Kiều Tú Chi nhét Đại Kiều vào trong lồng ngực của ông ta, phân phó nói: "Ôm chặt, đừng để đứa nhỏ ngã xuống."

Kiều Chấn Quốc vững vàng ôm lấy Đại Kiều: "Mẹ yên tâm, cho dù con tự ngã cũng sẽ không làm cháu gái ngã xuống."

Kiều Tú Chi thoả mãn, xoay người đi về phía heo rừng.

Nhìn thấy Kiều Tú Chi đi đến chỗ heo rừng, mọi người nghị luận sôi nổi.

Bà muốn làm gì?

Có người nhớ tới Kiều Tú Chi đã từng dùng một quyền đấm chết heo rừng hơn 200 cân, lẽ nào. . .

Mọi người nín thở, thậm chí không nháy mắt.

Heo rừng nhìn thấy Kiều Tú Chi chạy về phía nó, cáu kỉnh mà rống lên.

Kiều Tú Chi cũng không vì vậy lùi bước, đi tới dùng một quyền mạnh mẽ đập xuống trên đầu heo.

Heo rừng kêu một tiếng hét lên thê thảm.

Sau một khắc chỉ nghe "Ầm" một tiếng, heo rừng ầm ầm ngã trên mặt đất.

Sau đó, ngất đi.

Mọi người: ". . ."

Quá đáng sợ.

Thật khó mà tin nổi.

Heo rừng ít nhất cũng nặng hai, ba trăm cân, nhưng Kiều Tú Chi chỉ dùng một quyền đánh nó ngất đi.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ chắc chắn sẽ không tin tưởng chuyện như vậy.

Vương Thủy Sinh nghe thấy đội sản xuất có heo rừng thì, chờ đến khi ông ta dẫn theo một đám thanh niên chạy tới thì đúng dịp thấy hình ảnh Kiều Tú Chi dùng một quyền đấm chết heo rừng, nhất thời đều sững sờ.

Trời sinh thần lực, thì ra thật sự không phải nói chơi.

"Ẩu. ."

Nguy cơ từ heo rừng vừa giải trừ, Phương Tiểu Quyên lập tức bò lên mạnh mẽ ói ra.

"Tiểu Quyên, nước tiểu heo rừng có mùi vị gì? Có khai hay không?"

"Nếu so với phân gà thì cái nào thơm hơn?"

"Tiểu Quyên vừa nãy cô mở miệng lớn như vậy, có phải là uống vào không ít rồi không?"

"Xì xì. . . còn đâu đệ nhất mỹ nhân của công xã Đông Phong. Tôi xem sau này còn có người đàn ông nào dám hôn cái miệng đó của cô, ha ha ha. . ."

Nghe được những lời nói bóng gió này, Phương Tiểu Quyên hận đến cắn nát một cái răng.

Có một ít người khá là phúc hậu thì lại nhắc nhở bà ta: "Cô nên cảm ơn Tú Chi, nếu không có bà ấy thì hiện tại cô còn nằm trên đất đó."

Phương Tiểu Quyên càng ngày càng hận không chịu được.

Muốn bà ta nói cám ơn với Kiều Tú Chi?

Không có cửa đâu.

Kiều Tú Chi căn bản không để ý Phương Tiểu Quyên có nói cám ơn hay không, bà ôm Đại Kiều từ trong tay Kiều Chấn Quốc, cô vòng tay ôm cổ bà, một dáng dấp rất ỷ lại.

Bà lành lạnh nhìn Phương Tiểu Quyên một chút, lạnh lùng nói: "Cô đối xử với đứa nhỏ này như thế, có một ngày cô sẽ hối hận."

Nói xong, bà xoay người tiêu sái mà đi.

Bình Luận (0)
Comment