Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 60 - Chương 60. Con Trai Đáng Thương Của Mẹ

Chương 60. Con trai đáng thương của mẹ Chương 60. Con trai đáng thương của mẹ

Hối hận sao?

Ha ha!

Phương Tiểu Quyên bà ta chưa từng đi học, không biết hai chữ "Hối hận" viết thế nào!

Muốn nói tới hối hận, bà ta cần phải hối hận nhất chính là trước đó, khi cái đứa tai họa này vừa ra đời bà ta đã không bóp chết nó luôn!

Bà ta trừng mắt với Đại Kiều đang nép vào vai Kiều Tú Chi, ánh mắt sắc như dao.

Đại Kiều bất chợt cảm nhận được, nhìn về phía mẹ mình, ngay lập tức bị dọa cho cơ thể nhỏ nhắn run lên một cái, vùi đầu vào trong cổ của bà nội, không dám nâng đầu lên nữa.

Kiều Tú Chi đưa tay vỗ vỗ lưng của cháu gái nhỏ, cũng không quay đầu để ý tới người phụ nữ Phương Tiểu Quyên kia nữa.

Kiều Chấn Quốc nhìn dáng vẻ hiên ngang của mẹ mình, vẻ mặt sùng bái: Mẹ mình quá lợi hại!

Vạn Xuân Cúc nhìn bóng lưng cao gầy của mẹ chồng, vẻ mặt tái nhợt: Mẹ chồng của mình thật đáng sợ!

Kiều Chấn Quốc quay đầu nhìn sắc mặt vợ mình khác thường, không khỏi tò mò nói: "Vợ à, em làm cái gì vậy? Không phải bị dáng vẻ của anh dũng của mẹ hù sợ đó chứ?"

Vạn Xuân Cúc gật đầu như giã tỏi: "Đúng là bị hù, là bị hù sợ!"

Kiều Chấn Quốc cười ha ha một tiếng: "Sợ cái gì, mẹ cũng không đánh em, nhất là mẹ sẽ không đánh người nhà mình!"

Vạn Xuân Cúc nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên.

Nhưng sự vui sướng này chưa kịp lan tràn tới đáy mắt, lập tức nghe được chồng bà ta bổ sung thêm: "Chẳng qua em mà làm sai chuyện thì mẹ sẽ đánh người đó. Khi còn bé thằng năm nói dối lập tức bị mẹ cầm dây trúc đánh tới da tróc thịt bong, chậc chậc chậc, trên người không có mảng thịt nào lành lặng cả!"

Hai chân Vạn Xuân Cúc mềm nhũn, bà ta không chỉ đi khắp nơi truyền bá lời đồn đại Lâm Tuệ nhảy giếng, còn giả vờ mang thai, những chuyện này mà bị phát hiện, bà ta có nên rút khỏi trận không?

Chẳng qua ngay sau đó nghe được chồng bà bổ sung tiếp: "Nhưng nếu những người này gả tới làm dâu trong nhà, có lẽ mẹ sẽ không ra tay quá ác độc."

Trái tim Vạn Xuân Cúc dâng lên tới cổ họng rốt cuộc cũng được thả trở về, còn may, còn may bà ta đã được gả vào.

Đúng lúc này, chồng bà ta lại bổ sung thêm: "Mặc dù không ra tay ác liệt, nhưng mẹ sẽ đưa họ về nhà ngoại, giống như Phương Tiểu Quyên vậy đó, ha ha ha..."

Kiều Chấn Quốc nói xong, lại đuổi theo mẹ ông ta.

"..."

Nói chuyện cũng đừng thở mạnh như vậy chứ!

Vạn Xuân Cúc nghẹn một ngụm máu ở ngực, không thể không sượng mặt, suýt chút nữa là đã đi theo heo rừng rồi!

Của hời không chiếm là kẻ khốn khiếp, Vương Thủy Sinh vội vàng phối hợp người lại để giết chết heo rừng.

Heo rừng không thể so với heo nhà, da dày thịt béo, xử lý vô cùng phiền phức, chẳng qua trong lòng mọi người nghĩ tới có thể ăn thịt, vậy phiền phức cũng trở thành vui vẻ.

Nhổ lông lột da, cạo xương, bận rộn mấy giờ, cuối cùng đã tới trình tự mọi người thích nhất là chia thịt.

"Thật sự là Kiều Tú Chi quá may mắn, nếu không phải bà ấy thì sao mọi người có thể chia được mấy cân thịt đâu?"

"Còn không phải à, bà nói xem Kiều Tú Chi có thể lực lớn tới mức nào vậy? Một quyền mà đánh chết cả con heo rừng hơn hai trăm cân, thật đậu xanh rau má mà!"

"Cái này còn chưa là gì đâu, năm đó, con heo rừng còn lớn hơn bây giờ đấy mà Kiều Tú Chi vẫn dùng một quyền đánh chết đó thôi! Tôi nói thật đó, sau này các người tuyệt đối không nên gây chuyện với người nhà họ Kiều, nếu bị đánh chết thì cũng đừng có khóc!"

"Sao chúng tôi lại là loại người không có mắt thế kia, bà cho rằng ai cũng giống người nhà họ Phương thế à?"

Lúc này nhà họ Phương bị họ trào phúng đang trải qua thời gian cực kỳ khổ sở.

Bác sĩ Trần khám cho Phương Phú Quý, ông ta bị gãy xương bắp chân, ít nhất phải nằm trên giường ba tháng.

Bà Phương nghe thấy con trai cưng bị gãy xương, lập tức khóc lóc vang trời: "Ông trời ơi, sao ông không có mắt vậy? Con của tôi tốt như vậy, sao ông lại để nó nhận tội như vậy? Con trai đáng thương của mẹ..."

Mọi người nghe vậy thì không nhịn được mà bĩu môi.

Nếu Phương Phú Qúy là người tốt, vậy trên đời này không có người nào xấu nữa!

Bà Phương khóc như khóc tang, tiếng khóc lên lên xuống xuống, vô cùng có tiết tấu, tiếc là khóc lóc nửa ngày cũng không có ai đi lên an ủi mụ ta.

Nghe nói sắp chia thịt, tiếng khóc của bà Phương thoáng chốc dừng lại, nhảy dựng khỏi mặt đất, dường như người vừa khóc như con trai chết vừa rồi không phải mụ ta.

Có người nhớ tới chuyện Phương Tiểu Quyên đẩy Đại Kiều đi, nên không muốn chia thịt heo rừng cho nhà họ Phương. Dù sao thịt heo rừng này cũng là do Kiều Tú Chi đánh chết, nhà họ Phương mặt mũi đâu tới lấy?

Bình Luận (0)
Comment