Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 61 - Chương 61. Sủi Cảo Thịt Heo

Chương 61. Sủi cảo thịt heo Chương 61. Sủi cảo thịt heo

Bà Phương lập tức như người bị chọc tắt ống thở, vỗ đùi nhảy cao ba trượng: "Bà nói cái gì? Bà nói cái gì vậy hả? Nếu không phải heo rừng này đuổi theo Phú Quý nhà tôi tới, hiện tại các người đang muốn ăn heo rừng đây thì chỉ có đớp phân mà ăn đó!"

Lời mụ ta nói chọc giận mọi người: "Chúng tôi chưa từng nếm thử phân, trái lại nhà họ Phương các người, từng người từng người không chỉ nếm phân gà rồi mà còn uống nước tiểu heo nữa đấy, nói như vậy, nhà họ Phương các người cũng coi như là người đã trải qua sự đời rồi còn gì!"

"Ha ha ha, thần linh nhà mẹ nó, còn thấy qua việc đời, chọc tôi chết cười rồi các người có được chỗ tốt gì vậy?"

Bà Phương thật sự bị chọc tức tới mức méo mũi!

Chẳng qua xưa nay, miệng mồm mụ ta rất lợi hại, cũng là người mở miệng trải qua nhiều khó khăn, nên nhanh chóng chửi như chó rơi xuống nước: "Tôi mặc kệ, nếu các người không chia thịt cho tôi, tôi sẽ báo lên công xã, nói các người bắt nạt nông dân nghèo!"

Nhà họ Phương là đời thứ ba làm nông dân nghèo, bởi vì chuyện này, bình thường lại rất kiêu ngạo!

Vương Thủy Sinh chán nhất là điểm này của nhà họ Phương, to tiếng nói: "Cho nhanh lên, ai nói không cho, xếp hàng vào đi!"

Không chia thịt chắc là không được, chẳng qua sang đầu xuân năm sau, công việc khổ cực thì có thể phân cho nhà họ Phương đi làm rồi!

Bởi vì Kiều Tú Chi một mình đánh chết lợn rừng, nên Vương Thủy Sinh làm chủ cho nhà họ Kiều ba mươi cân thịt heo, tuy mọi người rất hâm mộ nhưng không ai nói cái gì.

Chỉ có bà Phương là ghen ghét tới đỏ ngầu cả mắt.

...

Kiều Tú Chi vươn một tay ôm Đại Kiều, một tay nhấc theo thịt heo đi thẳng về sân nhà của nhà họ Kiều.

Lúc hai bà cháu các bà về tới sân nhà, Tiết Xuyên đang cầm một cái chổi quét tuyết, thấy sắc mặt bà không đúng thì mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Kiều Tú Chi bĩu môi: "Còn không phải người phụ nữ Phương Tiểu Quyên kia à, được rồi, không nhắc cô ta nữa, nói tới là tức!"

Tiết Xuyên cũng không hỏi tiếp, nhìn bộ dáng cục tròn vo ỉu xìu, hoàn toàn mất hết tinh thần như ngày thường, không khỏi đau lòng hỏi: "Đại Kiều, ông nội vừa nướng xong bánh bột ngô, cháu có muốn ăn không?"

Đại Kiều ngẩng đầu lên khỏi cổ bà nội, đôi mắt đen nhánh trong vắt, nhỏ giọng nói: "Cháu còn chưa từng nếm qua đâu, ăn ngon không ạ?"

Nghe cô nói đã lớn như vậy mà còn chưa từng nếm thử bánh bột ngô, trong lòng Tiết Xuyên lại chua chát, kéo cô từ trong ngực vợ mình qua ôm chặt rồi nói: "Ông nội cũng không biết ăn ngon không, nếu không cháu giúp ông nội nếm thử được không?"

Đại Kiều suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu nói: "Được ạ, cháu giúp ông nội nếm thử hương vị."

Nói xong, cô còn mấp máy cái miệng nhỏ, nuốt từng ngụm nước bọt, dáng vẻ tham ăn kia khiến Tiết Xuyên không nhịn cười được.

Ông nắm lấy tay của cục tròn vo dẫn vào trong bếp lấy một cái bánh bột ra khỏi nồi sắt: "Đến đây nào, cháu thử một chút xem có ngon không."

Bánh bột ngô vừa ra lo màu vàng cam, vừa tròn vừa mỏng như vầng trăng, cắn một miếng vừa xốp vừa giòn, hương vị giòn khấu đầy cả miệng, vô cùng ngon!

Đại Kiều cầm bánh ăn từng miếng nhỏ một, mỗi một lần ăn thì đôi mắt lại sáng lên một chút: "Ông nội ơi, ăn thật là ngon!"

Tiết Xuyên cười, muốn vò tóc của cô lại nhận ra mình chưa rửa tay, đành phải từ bỏ: "Ăn từ từ, coi chừng nghẹn."

"Không nghẹn đâu ạ, ông nội bà nội cũng ăn đi." Cô tách cái bánh ra thành ba phần, đưa hai phần kia cho nội và bà nội.

Tiết Xuyên càng nhìn gương mặt tươi cười càng đậm hơn.

Tuy đứa nhỏ này chịu cực hổ, nhưng tính tình không có bị vặn vẹo, là một đứa nhỏ ngoan hiền.

Kiều Tú Chi không cần bánh bột ngô của cô: "Con tự ăn đi, chẳng qua đừng ăn nhiều quá, cần thận lúc nữa thì bụng no quá ăn không vô bánh sủi cảo nhân thịt heo đó!"

Nghe được ăn sủi cảo thịt heo, đôi mắt của Đại Kiều hoàn toàn sáng lên.

"Nội yên tâm, bụng con rất lớn, có thể ăn được rất nhiều thứ đó ạ!" Cô dùng tay nhỏ vỗ vỗ bụng mình, muốn mượn cái này để cho thấy bụng cô rất lớn.

Nhưng cô chỉ nho nhỏ tròn vo, bụng lớn thì có thể lớn tới mức nào đâu chứ?

Tiết Xuyên nhận ra việc cà lăm của Đại Kiều đã tốt hơn trước, nhìn thoáng qua Kiều Tú Chi, sau đó gật nhẹ đầu với bà, sau đó hai người cùng nhìn nhau cười một tiếng.

Sau khi Kiều Chấn Quân bị tê liệt, Kiều Chấn Dân đã đón mấy đứa nhỏ nhà anh cả vào trấn trên ở, vừa đến có thể giảm bớt gánh nặng trong nhà, vừa có thể cha mẹ ông chăm sóc tốt hơn cho anh hai.

Bây giờ xã Cung Tiêu đã nghỉ, hai ngày trước ông đã nhờ người ta nhắn giúp, bảo hôm nay sẽ về thăm nhà.

Cho nên Kiều Tú Chi dự định đợi sau khi bọn họ về, mọi người cùng nhau làm sủi cảo ăn, chẳng qua bây giờ có thể làm chút tóp mỡ cho cô nhóc này ăn vặt cũng được.

Bình Luận (0)
Comment