Chờ anh ta đi xa, Kiều Đông Anh mới chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, hai tay vòng lấy đầu gối của chính mình.
Nam sinh kia nói trúng nhược điểm mà cô ấy để ý nhất, cô ấy thật ra rất tự ti.
Vũ Dịch cũng được, nam sinh này cũng được, thật ra cô ấy không phải thật sự yêu thích bọn họ bao nhiêu, chỉ là cô hi vọng hút lấy thái độ tự tin thoải mái trên người bọn họ.
Cô ấy cho rằng, chỉ cần đi cùng với bọn họ, cô ấy liền có thể biến thành người giống như bọn họ.
Thật ra cô ấy vẫn đang lừa mình dối người.
Cô ấy đột nhiên rất muốn về nhà.
Nhưng ông bà nội, còn có em gái Đại Kiều đều ở thủ đô bên kia, phải đi quá xa, cô ấy cũng không muốn ngàn dặm xa xôi chạy tới doạ bọn họ.
Cho nên cô ấy lựa chọn trở về trấn Vân Lai, đi tìm người từ nhỏ đã gọi cô ấy là "chị Ưng", Thẩm Thiên Hữu.
Cô ấy vốn tưởng rằng sẽ thấy Thẩm Thiên Hữu càng mập ra, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một nam sinh cao gầy khôi ngô, tuy rằng có chút cường tráng nhưng hoàn toàn không thể nói là mập.
Kiều Đông Anh ngạc nhiên trên dưới đánh giá cậu: "Thiên Hữu, làm sao em gầy nhiều như vậy?"
Thẩm Thiên Hữu sờ sờ lỗ tai, cười nói: "Không phải chị nói em nên giảm béo sao?"
Kiều Đông Anh ngẩn ra, một hồi lâu mới nhớ tới lúc ăn tết gặp mặt, cô ấy dường như đã đề cập với cậu một câu như vậy.
Chỉ là cô ấy không nghĩ tới cậu sẽ coi là thật, càng không có nghĩ tới cậu lại làm được.
Kiều Đông Anh giơ tay vỗ vỗ bờ vai của cậu cười nói: "Không tồi không tồi, dáng vẻ của em bây giờ cũng rất giống soái ca, tiếp tục tiếp tục giữ vững."
Thẩm Thiên Hữu nhìn cô ấy nói: "Được, em sẽ duy trì."
Một năm qua, bởi vì muốn gầy xuống, mỗi ngày cậu đều chạy bộ vận động, có lúc mệt đến hai chân rút gân, cậu đều không nghĩ tới muốn từ bỏ.
Chỉ cần chị Anh nói, cậu sẽ nhớ kỹ ở trong lòng, cũng biến thành hành động.
Chỉ là chị Anh thật giống như. . . Không quá để ý?
Kiều Đông Anh thật sự không phải rất để ý.
Cô ấy lôi kéo tay Thẩm Thiên Hữu nói: "Đi, thằng nhóc thối, cùng chị Anh đi uống rượu."
Đương nhiên là cô ấy uống, cậu ở một bên nhìn, chờ cô ấy say rồi, cậu liền phụ trách dẫn người về nhà.
Dù sao Thiên Hữu hiện tại vẫn chưa thành niên, dù như thế nào cô ấy cũng sẽ không đi gieo vạ người quen.
Thẩm Thiên Hữu không có từ chối, tùy ý để cô ấy lôi kéo mình đi.
Hai người đi tới một quán cơm nhỏ.
Kiều Đông Anh gọi vài món ăn, sau đó gọi ông chủ mang lên mấy chai bia và một bình rượu xái.
Thẩm Thiên Hữu nhìn thấy, lông mày lại nhíu: "Chị Anh, có phải là tâm tình không tốt lắm không? Có cái gì không vui, chị nói với em là tốt rồi, đừng uống hai thứ này."
Nói xong cậu liền muốn mang rượu trả lại cho ông chủ, lại bị Kiều Đông Anh đoạt lấy.
Kiều Đông Anh đoạt bình rượu tới, sau đó rót một ly cho mình, thở ra một hơi: "Thoải mái."
Thật ra không có thoải mái chút nào, cô ấy căn bản không thích uống rượu.
Rượu mạnh vào bụng khiến cô ấy liên tục ho khan, đến cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống.
Thẩm Thiên Hữu mau chóng ngồi vào chỗ bên cạnh vỗ lưng cho cô ấy: "Chị Anh, cho dù chị muốn uống cũng đừng lập tức uống nhiều như vậy, rất dễ bị sặc."
Kiều Đông Anh hai mắt mê ly, khóe miệng bứt lên một nụ cười khổ nói: "Em có phải là cũng cảm thấy chị rất vô dụng hay không?"
Thẩm Thiên Hữu ngẩn ra, lắc đầu nói: "Không có, em cảm thấy chị Anh rất tốt."
Kiều Đông Anh cho rằng cậu đang an ủi mình, hơn nữa câu an ủi "Rất tốt" này thực sự không ra sao.
Chỉ có một người không có ưu điểm gì, mới sẽ dùng từ "Rất tốt", một từ ngữ mơ hồ này để khích lệ đối phương.
Tiếp đó, cô ấy không nói lời nào, tiếp tục uống một ly rượu.
Ngoại trừ ly đầu tiên bị sặc, tiếp sau đó cũng không còn bị sặc nữa.
Thẩm Thiên Hữu bắt đầu còn khuyên bảo, nhưng dần dần liền ngậm miệng.
Uống nhiều rồi, đầu óc Kiều Đông Anh chậm rãi như bị dán keo, lời nói cũng bắt đầu tăng lên: "Thiên Hữu, khi đó tại sao em lại muốn nhận chị làm lão đại vậy?"
Thẩm Thiên Hữu đỡ bình rượu bị cô ấy chạm vào, nói: "Bởi vì em cảm thấy chị Anh rất ngầu."
"Ngầu?" Kiều Đông Anh thật giống nghe được một chuyện rất buồn cười cười, "Vậy thì em đã bị vẻ bề ngoài của chị lừa rồi, thật ra chị không ngầu một chút nào."
Thẩm Thiên Hữu không hề trả lời, chỉ là ở trong lòng cậu, chị Anh vĩnh viễn là người ngầu nhất.
Kiều Đông Anh cũng không cần cậu trả lời, nói liên miên cằn nhằn thật nhiều lời nói, đến cuối cùng, cô ấy thật giống như đã say rồi.
Cô ấy ngã vào trên người Thẩm Thiên Hữu, dùng âm thanh giống như muốn khóc: "Chị thật sự cảm thấy mình rất thất bại, không có ai yêu thích chị."
Nói xong, đầu cô ấy lệch đi, rất nhanh đã ngủ.
Thẩm Thiên Hữu gọi ông chủ tới, trả tiền, sau đó ôm lấy chị Anh.
Đi ra cửa hàng nhỏ, cậu cúi đầu nhìn Kiều Đông Anh, nói nhỏ: "Chị Anh, em tên là 'Không có ai'."