Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 600 - Chương 600. Bối Rối

Chương 600. Bối rối Chương 600. Bối rối

Thẩm Thiên Hữu ôm Kiều Đông Anh trở về nhà Kiều lão nhị.

Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ nhìn thấy Kiều Đông Anh, hai người giật nảy mình, quan trọng là cô ấy còn say đến như vậy!

Lâm Tuệ bảo Thẩm Thiên Hữu ôm Kiều Đông Anh vào phòng ngủ trước đây của Đại Kiều, vừa dẫn đường vừa hỏi: “Có chuyện gì đấy? Đông Anh trở về từ khi nào vậy? Hơn nữa tại sao con bé lại uống say đến như vậy?”

Biểu cảm trên mặt Thẩm Thiên Hữu có chút không được tự nhiên mà nói: “Chị Anh vừa trở về hôm nay, chị ấy nói trước giờ chưa từng thử uống rượu, cho nên muốn nếm thử, không ngờ tới tửu lượng quá kém, uống không được hai ngụm đã say, cháu đành phải đưa chị ấy về đây.”

Kỳ thật tại sao chị Anh đột nhiên trở về, cậu cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng mà cậu có thể cảm giác được chị Anh rất không vui, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó với cô ấy.

Đáng tiếc cô ấy không tin cậu, rất nhiều chuyện không hề muốn nói với cậu!

Tức giận.

Lâm Tuệ ngẩn ra một chút, trong lòng hiển nhiên không tin lời nói của Thẩm Thiên Hữu.

Uống rượu thì chỗ nào chẳng uống được, vậy mà phải chạy từ thành phố xa xôi đến đây để uống thì không khỏi có chút vất vả quá mức.

Chẳng qua bà cũng không có ý định vạch trần đối phương, làm cậu khó xử.

Một bên bà đắp chăn lên cho Kiều Đông Anh, một bên cười nói: “Cảm ơn cháu, Thiên Hữu, nhưng mà sắc trời không còn sớm, cháu về sớm một chút đi, để người nhà đỡ phải lo lắng cho cháu!”

Thẩm Thiên Hữu nhìn thoáng qua phía sau bà, gật đầu nói: “Vâng thưa dì Tuệ, cháu đi về đây, sau khi chị Anh tỉnh, nhờ dì nói với chị là ngày mai cháu lại đến thăm chị ấy.”

Lâm Tuệ cười gật đầu.

Đối với chuyện Thẩm Thiên Hữu đi một bước đã quay đầu, bà cũng không nghĩ nhiều.

Từ nhỏ Thẩm Thiên Hữu đã thích bám dính lấy Kiều Đông Anh, quan trọng chính là hai người bọn họ kém nhau năm tuổi, Thẩm Thiên Hữu hiện giờ còn đang học cấp ba, cho nên ai cũng không nghĩ đến những khả năng khác.

Thẩm Thiên Hữu đi rồi, Kiều Đông Anh ngủ đến nửa đêm mới tỉnh lại, Lâm Tuệ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô ấy.

Lúc mà Kiều Đông Anh tỉnh lại, đầu đau vô cùng, trong lúc nhất thời không phản ứng lại được chính mình đang ở nơi nào, khi cô ấy nhìn thấy thím hai đang vẹo người dựa vào tường ngủ thì mới nhớ ra chính mình đang ở trấn Vân Lai.

Lâm Tuệ nghe được tiếng vang, từ trong mộng bừng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Đông Anh tỉnh, lập tức đứng lên nói: “Đông Anh, cháu tỉnh rồi đấy à? Đã đói bụng hay chưa?”

Đáy mắt Kiều Đông Anh hiện lên một chút áy náy, hối lỗi nói: “Xin lỗi thím hai, đã trễ thế này, thím còn phải canh chừng cháu, cháu không đói bụng……”

Lời nói còn chưa kết thúc, bụng của cô ấy lại kêu ùng ục một đợt, như là cố ý đối nghịch với cô ấy.

Kiều Đông Anh xấu hổ.

Lâm Tuệ phì cười một tiếng: “Mọi người là người một nhà cả, nói xin lỗi cái gì chứ, đã đói bụng thì phải nói với thím hai, cháu dậy rửa mặt đi, thím hai đi hâm nóng đồ ăn cho cháu!”

Bởi vì Kiều Đông Anh mãi không tỉnh lại, cho nên đồ ăn đêm nay đã được bà cố ý nhặt ra một ít, để cho khi cô ấy tỉnh lại có cái ăn.

Kiều Đông Anh nghe vậy, trong lòng ấm áp: “Cảm ơn thím hai.”

Lâm Tuệ nhấp môi cười xoay người mà đi.

Còn việc Kiều Đông Anh vì sao trở về, vì sao mà uống say, bà cũng không định hỏi.

Đối phương đã không phải là con nít nữa, bà tìm hiểu chuyện riêng tư của cô ấy là không tốt.

Hơn nữa, bà rốt cuộc cũng chỉ là thím hai, mà không phải mẹ ruột của cô ấy, nếu mà hỏi quá nhiều rất có thể sẽ khiến người ta sinh ghét.

Trên thực tế thì đúng là như thế, Kiều Đông Anh thấy thím hai không truy vấn cô ấy chuyện vì sao trở về, vì sao uống say, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu mà bà hỏi chính mình, cô ấy thật đúng là không biết nên trả lời như thế nào.

Nói rằng cô ấy bị đá?

Nói rằng đột nhiên cô ấy nhớ người nhà?

Bất kể trả lời như thế nào, đều có vẻ như cô ấy đang làm trời làm đất.

Sau khi thấy Kiều Đông Anh ăn xong, Lâm Tuệ cũng chịu không nổi, trở về phòng ngủ.

Kiều Đông Anh nằm ở trên giường của Đại Kiều, khăn trải giường bởi vì đã được giặt và phơi, sớm đã không còn mùi hương quen thuộc, chỉ là cô ấy vẫn ôm chặt chăn vào trong ngực.

Ngoài cửa sổ, sao trời lấp kín không trung, cô ấy trông ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau vẫn không thể ngủ tiếp.

——

Sáng sớm ngày hôm sau Thẩm Thiên Hữu đã chạy tới nhà họ Kiều.

Kiều Đông Anh nhìn thấy cậu còn sửng sốt một chút, ngay sau đó nhớ đến tình hình uống rượu của chính mình ngày hôm qua, mặt hơi nóng lên một chút: “Thằng nhóc thối này, sao hôm nay em qua đây sớm vậy?”

Ánh mắt Thẩm Thiên Hữu có chút trốn tránh, không dám đối diện với cô ấy: “Em qua đây…… thăm chị Anh.”

Bình Luận (0)
Comment