Tống Ngọc Liên đáp lười cô ấy nói: “Phó hội trưởng? Là đàn anh ở ngành nào vậy?”
Hai mắt Vương Tiên Tiên sáng lấp lánh nói: “Đàn anh Hoắc của ngành truyền thông, hai lần họp trước anh ấy không đến cho nên tôi không gặp được anh ấy. Nghe nói anh ấy vốn là không muốn vào hội học sinh, là hội học sinh và giảng viên năm lần bảy lượt mời anh ấy, anh ấy mới tham gia.”
Đại Kiều đang đọc sách ở bên cạnh nghe được ba chữ “đàn anh Hoắc”, lỗ tai giật giật.
Hình như họ đang nói về anh Hoắc Trì, nhưng mà cô cũng không định tham gia cuộc trò chuyện của mấy người họ.
Mấy ngày sau đó, mỗi lần Vương Tiên Tiên trở về ký túc xá, đều treo “ đàn anh Hoắc” ở bên miệng.
Nếu là người không biết sẽ còn tưởng rằng bọn họ là người yêu đấy!
——
Từ sau khi Đường Diệu San biết Hoắc Trì có người yêu, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cả người giống như là đang thất tình, làm gì cũng chán nản không có hứng thú.
Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không muốn ngay lập tức từ bỏ nam sinh ưu tú Hoắc Trì này như vậy, cho nên hôm nay, cô ta chặn Hoắc Trì lại trên đường về ký túc xá.
Hoắc Trì lạnh nhạt nhìn cô ta nói: “Cô có chuyện gì muốn nói sao?”
Đường Diệu San hít sâu một hơi, quyết định bất chấp tất cả: “Bạn học Hoắc, về sau cậu có thể đối tốt với tôi như cách cậu đối xử với người yêu không?”
Hoắc Trì:???
Đầu anh tràn đầy dấu chấm hỏi.
Đường Diệu San thấy anh không từ chối, trong lòng mừng như điên: “Bạn học Hoắc, tôi biết cậu đã có người yêu rồi, tôi sẽ không phá hoại tình cảm của hai người, tôi chỉ hy vọng, cậu có thể đối đãi với tôi giống như lúc cậu đối mặt với người yêu là được rồi!”
Đáy mắt Hoắc Trì một chút độ ấm nào: “Người yêu là người yêu, mà cô chỉ là bạn học của tôi thôi!”
Đường Diệu San làm ra bộ mặt đáng thương, nháy mắt nhìn anh nói: “Tôi biết, nhưng tôi cũng muốn có người đối xử tốt với tôi, bạn học Hoắc, cậu có thể đối xử tốt với tôi chứ?”
Muốn Hoắc Trì chia tay với người yêu ngay lập tức là chuyện không có khả năng, cho nên cô ta muốn tiếp cận với anh trước, làm anh đối xử tốt với chính mình, người qua kẻ lại, chậm rãi câu lấy trái tim anh qua đây.
Đến lúc đó cô ta cũng không sợ bọn họ không chia tay!
Hoắc Trì dùng ánh mắt khi gặp thiểu năng trí tuệ để nhìn cô ta: “Có bệnh thì đến gặp bác sĩ xin thuốc mà uống!”
Nói xong, anh lướt qua cô ta, không lưu tình chút nào mà đi mất.
Đường Diệu San tức giận đến mức mặt cô ta lúc đỏ lúc trắng.
Thành tích của Đường Diệu San ở trong lớp khá tốt, còn đảm nhiệm chức vị bí thư chi đoàn, trước kia anh thấy cô ta khá bình thường, không ngờ tới thì ra là một bệnh nhân tâm thần!
Đường Diệu San càng nghĩ càng giận không chịu được, sau khi về nhà liền nói việc này cho anh họ của cô ta.
Anh họ của cô ta là một tên lưu manh, chẳng qua điểm khác biệt giữa hắn ta với những tên lưu manh bình thường đó là hắn ta là một tên lưu manh có tiền.
Nhà bác cả giàu hơn nhà cô ta rất nhiều, anh họ của cô ta không học vấn không nghề nghiệp, học hành không nổi, việc gì cũng không muốn làm, cho nên thường ở bên ngoài tụ tập cùng với một ít tên lưu manh.
Bởi vì nhà bác cả cô ta cũng chỉ sinh được một đứa con trai như vậy nên rất là cưng chiều, khi còn nhỏ không dám dạy dỗ, hiện tại lớn lên học thói xấu, muốn dạy cũng không dạy được.
Anh họ nghe cô ta nói xong, miệng cắn răng nói: “Yên tâm đi, loại hàng này, anh họ giải quyết thay em!”
Vì thế, hôm nay Đại Kiều và Thái Như Nam đi ra bên ngoài trường học mua đồ, trên đường trở về, lại bị mấy tên lưu manh chặn lại.
Mấy tên lưu manh nhìn thấy khuôn mặt của Đại Kiều, đôi mắt đều nảy ra tham vọng.
Anh họ Đường Diệu San là Đường Hãn Hải đứng ở phía trước mấy tên lưu manh, đánh giá Đại Kiều từ trên xuống dưới một lần rồi nói: “Cô chính là Kiều Niệm Niệm hả?”
Thái Như Nam lo lắng đến mức sắc mặt trắng bệch, kéo Đại Kiều trốn về phía sau chính mình, muốn bảo vệ cô.
Đại Kiều vỗ vỗ tay cô ấy, bước lên nói: “Chính là tôi, các người là ai? Còn nữa, các người muốn làm gì?”
Đường Hãn Hải phun tăm xỉa răng trong miệng ra: “Chúng tao muốn làm gì à? Chúng tao muốn làm mày!”
Nói xong, hắn ta bày ra động tác kinh điển của Lý Tiểu Long, trong miệng phát ra tiếng “aaaaaaa” thật lớn.
Chỉ nghe “phịch” một tiếng, áo sơ mi trên người hắn ta bị cơ ngực của hắn căng đến nứt ra, nút thắt bay ra ngoài!
Đại Kiều: “……”
Thái Như Nam: “……”