Người này được khỉ phái tới làm trò sao?
Khóe miệng hai người Đại Kiều và Thái Như Nam hơi run rẩy cùng một lúc.
Nhưng trò vui hơn nữa còn ở phía sau!
Chỉ nghe tên lưu manh Giáp phía sau hắn ta chạy lên, đến phía trước nhặt cái nút áo bị văng ra.
Sau đó vừa lấy lòng mà đưa qua vừa than: “Anh Hải, nút áo của anh đây! Nhưng mà anh Hải này, sao quần áo của anh lại kém chất lượng như vậy chứ, anh không bị người ta lừa đấy chứ?”
Mặt Đường Hãn Hải xấu hổ đến đỏ bừng, giơ tay đánh vào đầu hắn ta một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày câm miệng cho tao! Mày không mở mồm thì cũng không ai nghĩ mày câm đâu!”
Một tên lưu manh khác chạy lên, kéo tên lưu manh Giáp ra rồi nói: “Thôi thôi, lăn qua một bên đi! Chẳng lẽ mày không biết quần áo của anh Hải đều được mua ở trung tâm thương mại sao? Mỗi cái áo này cũng tốn mấy chục đồng rồi! Còn nữa, chúng anh Hải của chúng ta anh minh thần võ như vậy, sao có thể bị người ta lừa chứ?”
Vẻ mặt tên lưu manh Giáp oan ức: Hắn thực sự không biết cái áo chất lượng kém như thế lại tốn đến mấy chục đồng thật mà QAQ, hiện tại chất lượng quần áo ở trung tâm thương mại đều kém như vậy sao?
Đường Hãn Hải thấy Đại Kiều và một nữ sinh khác dùng ánh mắt khi gặp thiểu năng trí tuệ để nhìn chính mình, tức giận đến vô cùng, một cước đá lên trên mông hai tên lưu manh.
Sau đó vừa tiến về phía các cô, vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Hôm nay hai người đừng hòng nghĩ đến chuyện lành lặn rời khỏi nơi này…”.
Lời nói còn không chưa dứt, đã thấy Đại Kiều bắt lấy cánh tay đang duỗi ra của hắn ta, trở tay vặn một cái ——
Đường Hãn Hải phát ra tiếng như khi giết heo: “Con nhãi này, mày…… A a a a…… mày làm gì đấy? Mau, mau buông tao xuống!”
Chỉ thấy Đại Kiều chộp lấy eo của hắn ta, dùng một tay nâng hắn ta lên!
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người kinh ngạc vô cùng!
Miệng đám lưu manh há to ra, kinh ngạc đến đôi mắt rớt đầy trên đất.
Thái Như Nam cũng ngạc nhiên.
Trong cảm nhận của cô ấy Kiều Kiều là nữ thần yếu mềm cơ mà, biến thành lực sĩ từ khi nào vậy?
Đường Hãn Hải: Ông đây không cần nâng lên cao, ông đây sợ độ cao aaaaaaaaaaa!!!
Ở trong sự khiếp sợ của mọi người, Đại Kiều dùng sức ném Đường Hãn Hải ra ngoài.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Đường Hãn Hải ngã trên mặt đất thật mạnh, sau đó lăn vài vòng trên mặt đất mới chịu dừng lại.
Chung quanh yên tĩnh lạ kỳ.
Yên tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Đại Kiều vỗ vỗ tay, lông mày đẹp nâng lên, nhìn về phía mấy tên lưu manh còn lại lạnh lùng nói: “Các người còn ai muốn lên không? Nhanh lên! Đừng lãng phí thời gian!”
Đám lưu manh run bần bật: Không dám không dám, thất kính thất kính, là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn!
Đám lưu manh nhanh chóng nâng anh cả Đường Hãn Hải dậy, đoàn người lo chạy trốn đến mức mông rơi cũng không dám nhặt.
Đường Hãn Hải vừa tức vừa mất mặt, chạy đến một nửa còn quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi uy hiếp nói: “Con nhãi ranh, mày nhớ kỹ cái mặt tao vào, tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
Thái Như Nam phục hồi tinh thần lại từ trong kinh ngạc, bộc phát ra một chuỗi cười vang nói: “Chỉ có kẻ vô dụng mới uy hiếp, có gan thì mày tới đây đi, tới đây này! Ha ha ha…… Một đám thủ hạ bại tướng!”
Đường Hãn Hải tức giận đến thiếu chút nữa phun ra lửa: “Mày…… con nhãi ranh nhà mày, mày cũng nhớ cho kỹ cái mặt tao, lần sau tao sẽ giải quyết mày!”
Thái Như Nam giả vờ sợ hãi: “Người ta sợ quá đi à!”
Đường Hãn Hải: “……”
Mặt mũi nam tử hán đại trượng phu của hắn ta hôm nay hoàn toàn ra chuồng gà, không được, hắn ta phải trở về tái chiến thêm 500 hiệp!
Hắn ta rút tay khỏi tay tên lưu manh để quay lại, lại bị kéo lại.
“Thôi đi anh ơi, chúng ta là đánh không lại cô ta, chúng ta vẫn không nên chạy qua, chỉ tổ mất mặt!”
Người nói chuyện vẫn là tên lưu manh Giáp trước đó.
Một khi hắn ta mở miệng, đám lưu manh còn lại đã muốn bóp chết hắn!
Ngu thì im cái mồm lại, cả ngày nói lung tung cái khỉ gì!
Quả nhiên, vừa nghe thấy lời của tên lưu manh Giáp, Đường Hãn Hải thẹn quá thành giận, bất chấp cái mông còn co rút đau đớn, một chân đá vào mông tên kia: “Lăn!”
Chẳng qua nhớ tới việc vừa rồi Đại Kiều dùng một tay nâng hắn ta lên cao, thịt cả người hắn ta run rẩy.
Cuối cùng hắn ta vẫn không anh dũng mà trở về tái chiến thêm 500 hiệp.
Thái Như Nam nghe được đối thoại của bọn họ, cười đến mức nước mắt đã chảy ra.
Chờ khi đám lưu manh chạy trốn đến không còn bóng dáng, lúc này cô ấy mới quay đầu lại sùng bái mà nhìn Đại Kiều nói: “Đại Kiều, làm sao mà sức lực của cậu lại có thể lớn như vậy?”
Giọng điệu của Đại Kiều nhàn nhạt nói: “Từ nhỏ trời sinh sức tớ đã lớn, nhưng mà so với bà nội tớ, sức lực của tớ đã là gì.”