Thái Như Nam ngạc nhiên: “Cậu nâng một người đàn ông lên dễ như trở bàn tay, nếu sức lực của bà nội cậu lớn hơn nữa thì lớn đến mức độ nào?”
Đại Kiều nghĩ nghĩ nói: “Đại khái…… Chính là mức độ một nắm đấm đánh chết lợn rừng.”
Thái Như Nam: “……”
Kiến thức kì quái đã được tiếp thu.
Một nắm đấm đánh chết lợn rừng, cảnh tượng đó sẽ đồ sộ đến mức độ nào đây!
Phục hồi tinh thần lại, ánh mắt mà cô ấy nhìn Đại Kiều càng thêm ngưỡng mộ: “Trước đây tớ không thấy cậu cãi nhau với mấy người Vương Đại Tiên, tớ còn tưởng rằng cậu lo lắng lúc đánh nhau, bởi vì chúng ta ít người hơn so với bọn họ nên sẽ thua, hiện tại tớ mới biết, cậu không sợ bọn họ, cậu căn bản là khinh thường cãi nhau với bọn họ!”
Lông mày của Đại Kiều nâng lên: “Vương Đại Tiên?”
Thái Như Nam chép miệng bỡn cợt nói: “Chính là Vương Tiên Tiên đấy, không phải cô ta luôn nói chính mình có tiên khí sao? Vậy tớ dứt khoát gọi cô ta là Vương Đại Tiên, như thế không phải càng có tiên khí sao?”
Đại Kiều nghe vậy, nở nụ cười “phụt” một tiếng: “Cẩn thận đấy, nếu để cô ấy nghe được, cô ấy chắc chắn sẽ không để yên cho cậu!”
Vẻ mặt Thái Như Nam vẻ mặt cười nói: “Không phải còn có cậu hay sao? Đến cả lưu manh cậu còn không bỏ trong mắt, huống chi là mấy con gà con chứ?”
Đại Kiều dở khóc dở cười mà lắc đầu, nhưng mà vẫn dặn dò cô ấy một câu: “Chuyện sức lực của tớ lớn, cậu tạm thời vẫn không nên nói với những người khác.”
Về việc có thể bị phát hiện vào một ngày nào đó hay không, vậy thuận theo tự nhiên, chỉ là hiện tại cô không muốn bị người ta coi như quái vật mà nhìn.
Thái Như Nam nghĩ nghĩ là hiểu ra, gật đầu thật mạnh: “Cậu yên tâm đi, tuy rằng ngày thường tôi ríu rít, nhưng mà tôi giữ bí mật rất tốt!”
Nói xong, hai người xách đồ trở về ký túc xá.
——
Mà Đường Diệu San cả ngày tâm thần không yên, càng đến gần thời gian đã hẹn, cô ta càng không thể ngồi yên.
Cô ta giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp 6 giờ, dựa theo thời gian, chỗ anh họ cô ta chắc cũng đã thành công.
Cô ta đã dùng một bộ trang sức để tìm hiểu lịch sinh hoạt của Đại Kiều từ miệng Trần Tiểu Lan, biết rằng mỗi cuối tuần và thứ tư cô sẽ đến phố sau trường mua trái cây.
Từ trường học đến con phố phía sau phải xuyên qua một cái ngõ nhỏ dân cư thưa thớt, cô ta dặn dò anh họ ôm cây đợi thỏ ở đấy.
Vì tránh bị nghi ngờ, cô ta không định đi đến hiện trường, tuy rằng cô ta rất muốn chính mắt nhìn thấy Đại Kiều bị một đám lưu manh bắt nạt đến mức sợ tè ra quần.
Nhưng mà cô ta đã dùng vài món nhỏ để hối lộ bạn cùng phòng, sau đó nhờ hai người bọn họ giúp chính mình đến phố sau mua chút trái cây đem về, xem thời gian thì hẳn là mấy người họ cũng sắp trở về rồi.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, ngay sau đó, cửa ký túc xá đã bị người đẩy ra.
Hai mắt Đường Diệu San sáng ngời, đứng lên nói: “Các cậu rốt cuộc đã trở lại rồi!”
Bạn cùng phòng Giáp ngẩn ra một chút nói: “Thời gian chúng tôi đi cũng không lâu mà? Sao trông cậu sốt ruột thế?”
Lúc này Đường Diệu San lúc này mới ý thức được rằng chính mình phản ứng quá kịch liệt, xấu hổ cười nói: “Có lẽ là tôi nhìn lầm giờ, tôi nhớ rõ từ trường học của chúng ta đến phố sau chỉ cần nửa giờ, tôi thấy các cậu đi hơn một giờ, tôi còn tưởng rằng các cậu gặp phải chuyện gì, nếu thật là như vậy, tôi sẽ phải áy náy đến chết!”
Bạn cùng phòng Giáp nói: “À, trên đường trở về chúng tôi thấy người ta có chuyện gì đấy, cho nên đứng ở đó xem một hồi lâu mới trở về.”
Đường Diệu San nghe được lời này, kích động đến toàn thân đã run rẩy, trên mặt còn phải khắc chế làm ra gương mặt tò mò: “Đã xảy ra sự cố gì thế?”
Bạn cùng phòng Ất nói: “Có một bác gái bị xe đạp đụng phải, vừa vặn chúng tôi đi ngang qua nhìn thấy, bọn họ kéo chúng tôi lại làm chứng, cãi qua cãi lại một hồi lâu mới chịu hòa nhau.”
Đường Diệu San ngơ ngẩn: “Có vậy thôi ư? Không phát sinh chuyện gì khác sao?”
Bạn cùng phòng Ất kỳ quái mà nhìn cô ta một cái nói: “Nếu không thì sao? Cậu muốn thấy chuyện gì xảy ra cơ?”
Đường Diệu San lúc này mới phản ứng lại là mình nói sai, nhẹ nhàng mà xin lỗi nói: “Rất xin lỗi, chắc là do tôi đau đầu nên nghĩ nhiều, vừa rồi tôi ở trong ký túc xá, hình như nghe được bên ngoài có người nói chỗ phố sau có một nữ sinh bị lưu manh làm gì đấy…… Nghe nói là học sinh của trường học chúng ta, tôi vừa nghe đã lo lắng vô cùng, tôi còn lo là các cậu đã xảy ra chuyện, vừa muốn đi tìm các cậu thì các cậu đã trở lại rồi!”
Hai người bạn cùng phòng Giáp và Ất đồng thời hoảng sợ.