Bạn cùng phòng Giáp: “Chuyện khi nào đấy? Sao chúng tôi lại không biết gì?”
Bạn cùng phòng Ất gật đầu: “Trên đường chúng tôi về đây đều không nghe được tiếng gió gì cả, có phải có người nói bậy hay không? Cậu có nghe được là ai nói lời này không?”
Đường Diệu San cười mỉa nói: “Không, nhưng mà cũng có khả năng là tôi nghe lầm, nhưng mà không ai xảy ra chuyện gì là tốt rồi!”
Bị cô ta qua loa lấy lệ như vậy, hai người bạn cùng phòng cũng không truy cứu thêm nữa.
Đường Diệu San chờ đến khi màn đêm buông xuống, trường học vẫn gió êm sóng lặng, cô ta mới biết, anh họ của cô ta hẳn là đã thất thủ.
Đáng giận!
——
Từ sau lần sinh nhật trước đó của Đái Thục Phương, Chung Khang Đức thường xuyên xuất hiện trong sinh hoạt của bà, có đôi khi mang một bó hoa đến tặng bà, có đôi khi cho mang cho bà ít kẹo hoặc là chocolate.
Đái Thục Phương cũng không phải bé gái mới lớn không rành thế sự, bà nhận ra ý định của Chung Khang Đức rất nhanh.
Chung Khang Đức cũng nhân lúc nói chuyện mà thẳng thắn về tình trạng hôn nhân với bà.
Khi ở nước Mỹ ông ấy cũng từng có một cuộc hôn nhân, đối phương cũng là một Hoa Kiều, hai người quen biết ở trên đường đến nước Mỹ, ban đầu tam quan ăn khớp, hai người ở chung rất là hòa hợp.
Sau khi ở chung một thời gian, bọn họ đã kết hôn, sau khi kết hôn, ông ấy mới phát hiện chính mình bị lừa, lúc ở trong nước bà kia không chỉ từng kết hôn, còn đã từng sinh con!
Vì xuất ngoại, bà ta lừa chồng trước ly hôn với bà, nói rằng chờ sau khi bà ta đến Mỹ, bà ta sẽ nghĩ cách đi đón bọn họ.
Ông ấy không để bụng đối phương có còn tấm thân trong sạch hay không, nhưng bà ta nói với ông ấy bà ta chưa từng kết hôn, đến cả tay đàn ông còn chưa từng nắm, điều này hoàn toàn chính là sự lừa gạt!
Hơn nữa đối với chính mình chồng trước và con cái bà ta còn nhẫn tâm đến vậy, khi đó ông ấy còn hoài nghi chính mình rốt cuộc là thích phải loại người gì!
Ông ấy không thể chấp nhận, cho nên ly hôn với bà ta, khi đó bọn họ kết hôn còn chưa đến một năm.
Sau khi Đái Thục Phương nghe xong câu chuyện của ông ấy, trong lòng cảm khái vô cùng.
Thế giới của người trưởng thành đều không dễ dàng, mỗi người đều có từng câu chuyện buồn của riêng mình.
Trước khi gặp lại Chung Khang Đức, bà không muốn lại tìm một người đàn ông khác, bà chỉ muốn chờ đến khi con trai và Đại Kiều tốt nghiệp, sau đó kết hôn sinh cho bà một cháu trai hoặc cháu gái nhỏ, về sau bà sẽ hưởng thụ những ngày ngậm kẹo đùa cháu.
Chung Khang Đức đến, đánh vỡ nội tâm bình tĩnh của bà.
Bà cảm nhận được sự rung động đã lâu không xuất hiện.
Cái loại cảm giác này phảng phất làm bà trở về với tuổi trẻ, làm bà càng thêm rõ ràng mà cảm nhận được rằng bà còn sống!
Chỉ là bà lo lắng con trai và cha chồng không thể tiếp thu chuyện bà tái hôn.
Lúc trước sau khi Hoắc Trì biết chuyện cha của anh tái hôn, cả người tràn ngập tức giận, những năm gần đây, bà và Đại Kiều đều tốn rất nhiều công sức mới làm anh không đến mức đi lên con đường sai trái gì.
Hoắc Hoa Thanh thấy con dâu do dự nên nói thẳng với bà: “Thằng nhãi họ Chung kia cũng khá tốt, nếu mà con cảm thấy nó cũng được, vậy ở bên nhau thử xem, người trẻ tuổi, đừng cả ngày làm như già giống ông lão này rồi vậy!”
Nghe được lời nói của cha chồng, hốc mắt Đái Thục Phương đỏ lên: “Cha, cảm ơn người!”
Bất kể là hiện tại hay là thời điểm năm đó ở nông trường, người làm cha chồng là ông đây đều một lòng coi bà như con gái ruột mà đối xử.
Khi ở nông trường, không chỉ mọi người thường xuyên bị phạt công, quan trọng hơn vẫn là ăn không đủ no, có chút người sẽ ưu tiên chăm sóc con cái, hoàn toàn không coi con dâu như người một nhà mà đối xử.
Bà từng thấy ít nhất ba người phụ nữ trở lên sống sờ sờ bị mệt chết và đói chết, nhưng cha chồng của bà chưa từng bởi vì bà không mang họ Hoắc mà bài xích bà.
Hoắc Hoa Thanh xua xua tay, cầm theo lồng chim ra khỏi nhà đi gặp bạn chim.
Cha chồng đã đồng ý, vậy chỉ còn lại con trai.
Vào lúc ban đêm, cơm nước xong, bà gọi con trai lại, sau đó mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi, sau khi cố gắng mà nói với anh một đống lớn lời vô nghĩa, vẫn không thể đi vào chủ đề.
Hoắc Trì thấy mẹ anh như thế này, lập tức đã đoán được, vốn dĩ anh muốn chờ mẹ chủ động nói ra, như vậy bà sẽ không như vậy xấu hổ.
Nhưng xem hiện tại với cái tình hình này, phỏng chừng nói đến rạng sáng, mẹ đều sẽ không tiến vào chủ đề chính.
Anh đành phải chủ động nói ra: “Mẹ, mẹ muốn nói với con chuyện của mẹ và giáo sư Chung sao?”
Thoáng chốc, mặt Đái Thục Phương như thiêu như đốt: “Trì Nhi, mẹ chỉ muốn biết…… con có để ý hay không? Nếu mà con không muốn mẹ và ông ấy ở bên nhau, về sau mẹ sẽ không đi gặp ông ấy nữa!”