Ánh đèn chiếu vào trên người anh, lông mi dài và dày của anh hình thành trên mắt một cái bóng hình quạt: “Mẹ, con không ngại, con đã hỏi thăm rồi, hình tượng của giáo sư Chung ở trường học khá tốt, cũng không thân mật với người phụ nữ khác, cho nên mẹ nghe theo con tim của mẹ là được rồi, không cần quan tâm con!”
Đôi mắt Đái Thục Phương trừng lớn: “Con điều tra ông ấy bao giờ vậy? Sao mẹ lại không biết?”
Vẻ mặt Hoắc Trì bình tĩnh nói: “Từ sau khi hai người gặp lại.”
Lúc ấy anh liếc mắt một cái là đã nhận ra giáo sư Chung có tình cảm với mẹ, sau khi anh hỏi thăm với ông nội hỏi thăm, càng thêm chắc chắn điểm này.
Lúc sau anh liền bắt đầu xuống tay điều tra Chung Khang Đức, lúc này đến cả Đại Kiều anh cũng không báo.
Nếu mà đối phương là một người không đáng tin cậy, anh tuyệt đối sẽ không cho phép đối phương xuất hiện ở trong cuộc sống của mẹ và Đại Kiều, chỉ cần đối phương dám có ý tưởng gì, anh sẽ dùng hết tất cả biện pháp để đối phương mất mặt cút đi!
Kết quả điều tra là Chung Khang Đức còn tốt hơn một chút so với tưởng tượng của anh, giữ mình trong sạch, sau khi về nước vòng bạn bè cũng rất đơn giản, chỉ có vài người cố định như vậy, không thân mật với người phụ nữ khác, càng không có bất luận tai tiếng gì về việc quấy rầy nữ học sinh.
Cho nên mẹ vào ngày sinh nhật của mẹ anh, đối phương mới có cơ hội tới nhà anh.
Đái Thục Phương nghe được đáp án của con trai, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Con trai ở trong lúc bà không biết, đã trưởng thành mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ bà, bảo vệ cái nhà này!
Con trai và cha chồng đều không phản đối, Đái Thục Phương hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý khi đi gặp mặt Chung Khang Đức.
——
Tiệc rượu đính hôn của An Bình và Đái Hiểu Tuyết định ở thứ bảy, địa điểm là ở chính tiệm cơm của An Bình.
Vì ngày này, An Bình đã báo trước với khách hàng, nói ngày thứ bảy ngày không mở cửa, chủ nhân có hỉ.
Có vài người khách quen sau khi biết cậu sắp đính hôn, vừa ngạc nhiên vừa tiếc hận.
Ở trong mắt người ngoài, An Bình chính là người con rể cấp kim cương đấy, trình độ văn hóa là tốt nghiệp cấp ba, ở niên đại hiện tại này, hoàn toàn đủ cao.
Trong nhà chỉ có một mình cậu là con trai, nói cách khác tiệm cơm này về sau là của cậu, càng quan trọng là, nghe nói tiệm cơm này là một tay cậu dựng lên.
Lúc này cậu mới mười chín tuổi đấy, tiền đồ về sau chắc chắn không thể hạn lượng!
Hơn nữa bọn họ tới nhiều lần như vậy, đối với tính cách của cậu cũng có hiểu biết nhất định.
Người đủ chất phác, không có tâm tư hái hoa ngắt cỏ gì, người như vậy lấy làm chồng là yên tâm nhất!
Không ngờ tới bọn họ còn chưa ra tay, đối phương cũng đã đính hôn, rất nhiều người đều tiếc hận vô cùng.
Buổi tối tiệc rượu đính hôn mới bắt đầu, Đái Hiểu Tuyết tỉnh dậy từ lúc sáng sớm là đã lo lắng vô cùng.
Đái Thục Phương thấy cô ấy như thế này, đành phải gọi điện thoại bảo Đại Kiều đến đây với cô ấy.
Đái Hiểu Tuyết nhìn thấy mặt Đại Kiều, tức khắc vứt lo lắng lên trên chín tầng mây.
Cô ấy kéo Đại Kiều tay nói: “Chị Đại Kiều, chị cũng thật đẹp quá đi mất, mỗi lần em gặp lại chị, đều cảm thấy chị lại càng đẹp hơn lần trước!”
Đại Kiều đối với phiên ngôn luận “si hán” này của cô ấy, đã thấy nhiều không trách: “Từ sau hôm nay, em không thể lại gọi chị là chị nữa.”
Về sau cô ấy chính là chị dâu họ của cô, tuy rằng hai người nhất thời sẽ chưa kết hôn, nhưng đã xác định quan hệ lại vẫn gọi cô là chị thì sẽ rất kỳ quái.
Trên mặt Đái Hiểu Tuyết rốt cuộc bay lên hai rặng mây đỏ: “Vậy được rồi, về sau em sẽ gọi chị là Đại Kiều, nhưng mà chị cũng không được gọi em là chị dâu, nếu không em không chịu đâu!”
Đại Kiều nhấp môi cười đồng ý: “Được, bây giờ chị chưa gọi, chờ hai người kết hôn chị sửa miệng sau.”
Đôi mắt Đái Hiểu Tuyết qua lại trên mặt cô, thở dài một hơi nói: “Nếu mà về sau con cái của em và anh họ chị xinh đẹp được như chị thì tốt quá, dù cho chỉ có một nửa em cũng thỏa mãn, em chỉ sợ lại sinh ra một đứa Tiểu Đông Vân nữa!”
Đại Kiều: “……”
Vừa nãy còn nói cô đừng gọi cô ấy là chị dâu, lúc này lại đã nghĩ đến chuyện sinh con!
Đại Kiều một bên an ủi, một bên nói thay cho Tiểu Đông Vân: “Hai người em và anh họ đều rất đẹp, về sau con cái chắc chắn cũng sẽ đẹp, nhưng mà Hiểu Tuyết này, về sau em cũng không thể còn nói Tiểu Đông Vân như vậy, nếu không cô bé sẽ rất khổ sở!”
Cô cũng sẽ không vui.
Tiểu Đông Vân là em họ của cô, tuy rằng con bé thực sự không quá đẹp, nhưng lòng người không cân bằng, cô không thích người khác ở trước mặt cô nói cô bé như vậy.
Đái Hiểu Tuyết phản ứng lại đây, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi rất xin lỗi, về sau em không bao giờ nói như vậy nữa!”