Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 608 - Chương 608. Không Bằng Con Chó

Chương 608. Không bằng con chó Chương 608. Không bằng con chó

Sắc trời dần dần tối đi, mọi người cùng nhau lên xe đi đến tiệm cơm.

Sắc mặt Đái Quảng Hồng đẹp hơn trước kia nhiều, sẽ không dài mặt nữa.

Tuy rằng ông ta cảm thấy trình độ văn hóa của An Bình kém một chút, đầu óc cũng ngốc một chút, nhưng thắng ở người thành thật chịu khó, cũng nguyện ý chịu trách nhiệm với Hiểu Tuyết, từ khi bắt đầu chưa từng muốn thoái thác.

Hơn nữa nhà họ Kiều là ân nhân của nhà em gái ông ta, ông ta cũng không muốn tiếp tục làm kẻ xấu.

An Bình nhìn thấy cha vợ tương lai là lo lắng, tươi cười trên mặt cũng bớt đi rất nhiều, nhưng mà điểm này ở trong mắt Đái Quảng Hồng lại càng làm ông ta thêm vừa lòng.

Đủ chín chắn!

Sau khi tiệc tối bắt đầu, dựa theo phong tục ở chỗ nhà họ Kiều, sau khi đính hôn có một lễ nghi đổi xưng hô, sau đó người làm trưởng bối phải cho tiểu bối bao lì xì.

An Bình cũng tính là làm hài lòng cha vợ tương lai, cho nên không khí cũng khá tốt.

Nhưng tới lúc gặp Đái Hiểu Tuyết, Vạn Xuân Cúc kéo dài mặt ra.

Chỉ cần người có mắt liếc một cái là có thể nhìn ra được bà ta không thích người con dâu tương lai Đái Hiểu Tuyết này.

Bao lì xì bà ta cho Đái Hiểu Tuyết cũng rất mỏng, không giống những người khác đều thật là dày.

Đái Quảng Hồng thấy vậy, tức giận đến mức mặt đã đỏ, nếu không phải vợ ông ta ngăn lại, chắc chắn ông ta sẽ kéo con gái rời đi ngay lập tức.

Sắc mặt Kiều Tú Chi cũng rất xấu.

Trước khi mở tiệc, bà cũng đã đã cảnh cáo con dâu cả, yêu cầu bà ta không làm chuyện xấu, lại còn kiểm tra bao lì xì của bà ta, xác nhận không có sai lầm mới để bà ta đi.

Không ngờ tới bà ta dám làm ra chuyện bằng mặt không bằng lòng với bà!

Rất tốt!

Sau khi Vạn Xuân Cúc cho bao lì xì, đột nhiên cảm giác được một làn khí lạnh từ bên cạnh xông tới, bà ta quay đầu một cái là nhìn thấy mặt mẹ chồng âm trầm nhìn bà ta.

Cả người bà ta run lên, lập tức từ trong túi móc ra ba cái bao lì xì nữa nói: “Hiểu Tuyết này, vừa rồi mẹ lấy thiếu, toàn bộ mấy bao lì xì này đều là của con!”

Đái Hiểu Tuyết: “……”

Mọi người: “……”

Mẹ Đái Hiểu Tuyết thấy như vậy, tức giận trong lòng cuối cùng mới tan đi một ít.

Chỉ là mẹ chồng tương lai của con bé cũng không hề tốt!

Trừ trò hề của Vạn Xuân Cúc, không khí của toàn bộ bữa tiệc đính hôn khá tốt.

Đến cả một nhà Kiều Nguyệt Minh đang ở nơi khác cũng gấp gáp trở về ăn tiệc.

Chồng của Kiều Nguyệt Minh vốn là dạy học ở thủ đô, nhưng ở trong trường học không có quá lớn không gian để phát triển, sau khi dạy hai năm, bạn ở nơi khác của ông viết thư cho ông, hỏi ông có muốn qua chỗ đại học của ông ấy dạy hay không.

Nhân tài ở thủ đô đông đúc, tài học của chồng Kiều Nguyệt Minh không quá xuất sắc, muốn phát triển thực sự không dễ dàng, nếu mà đến địa phương nhỏ một chút, tài tử là bảo bối thì ông lại có khả năng có được sự phát triển tốt hơn.

Sau khi hai vợ chồng thương lượng, liền quyết định đi.

Không đến hai năm sau khi hai vợ chồng dọn về tỉnh lẻ, ba mẹ bà liền tới thủ đô định cư, điều này làm cho Kiều Nguyệt Minh rất là cảm khái.

Bà cảm thấy chính mình là người có duyên với cha mẹ rất mỏng, trước kia là như thế, hiện tại cũng như vậy.

Tiệc rượu làm đến 9 giờ mới tan cuộc, Kiều Chấn Quốc bởi vì quá vui, không cẩn thận nên bị người ta chuốc say.

Sau khi mọi người tan cuộc rời đi, một mình Kiều Chấn Quốc ngồi ở bên cạnh một cái bồn hoa trong phòng bếp, không hề nhúc nhích.

Ông nói chính mình là một quả dưa hấu, ông sắp nở hoa kết quả, bảo đợi lát nữa mọi người lại đến ăn ông.

Sau khi mọi người nghe được, họ không còn lời gì để nói.

Kiều Tú Chi nhịn đủ đôi vợ chồng con cả ngu ngốc này rồi!

Bà đi qua đi kéo Kiều Chấn Quốc dậy, ra lệnh nói: “Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, lập tức đi về nhà cho mẹ!”

“Con trai cưng của mẹ” Kiều Chấn Quốc say, có thể không nhận ra vợ, nhưng nhất định nhận ra mẹ.

Khó khăn lắm ông mới nói được hết câu: “Vâng mẹ, con, bây giờ, quay về, con về nhà…… hức…… lại làm quả dưa……”

Kiều Tú Chi quả thực không dám nhìn ông: “Câm miệng, về!”

Kiều Chấn Quốc run run một chút, sau đó đi về phía trước mặt con chó nhà bọn họ - Kiều Hữu Nhục.

Dường như Kiều Hữu Nhục ngửi được mùi nguy hiểm, lui về sau một bước.

Nhưng mà nó vẫn chậm một bước.

Chỉ thấy Kiều Chấn Quốc một tay khiêng nó lên, vác nó lên trên vai nói: “Đi, vợ ơi, chúng ta về nhà…… Đi!”

Nói xong, ông cõng Kiều Hữu Nhục chạy thật nhanh.

Mọi người: “……”

Vợ thật không bằng một con chó Vạn Xuân Cúc: “……”

Kiều Hữu Nhục: Lúc ấy tui sợ hãi cực kỳ.

Buổi tối ngày đó Kiều Chấn Quốc quậy ra trò cười, cũng may ngày đó người ở đây đều là người một nhà, nhưng Vạn Xuân Cúc tức giận suýt chút nữa hộc máu.

Bình Luận (0)
Comment