Ngày hôm sau, Vạn Xuân Cúc nghĩ tới nghĩ lui trong lòng vẫn không hết giận: "Đêm qua anh làm gì coi Hữu Nhục là em hả? Chẳng lẽ em ở trong mắt anh chính là một con chó sao?"
Kiều Chấn Quốc gãi trán nói: "Vợ, sao em có thể so với Hữu Nhục chứ, em có thể nặng hơn Hựu Nhục không!"
Hôm nay, trong phòng nhà bác cả lại vang tiếng hí của đàn ông.
Cũng là hôm nay, trên mặt Kiều Chấn Quốc lại thêm hai vết cào, ông ta lại giải thích với khách nói là mèo hoang cào.
Kiều Tú Chi nhìn vết cào trên mặt của con cả, hoàn toàn mặc kệ ông ta, hơn hết nghiêm cấm ông ta sau này không thể uống rượu!
Kiều Chấn Quốc cảm thấy mẹ ông ta không thương ông ta như trước kia nữa, ủy khuất.
——
Qua một ngày, mẹ chồng của Kiều Đông Hà mẹ La rốt cục đến thủ đô.
Kiều Đông Hà vốn muốn cùng đến nhà ga đón bà ta, nhưng không biết là ăn bậy cái gì, hay là bởi vì trong lòng quá khẩn trương, khi sắp ra ngoài, bụng cô ấy bắt đầu không thoải mái.
La Tuấn Lương thấy dáng vẻ này của cô ấy, lập tức muốn dẫn cô ấy đi bệnh viện, nhưng Kiều Đông Hà ngăn cản.
"Em không sao, em ở nhà nghỉ ngơi một hồi, anh vẫn nên tới nhà ga đón mẹ đi, đợi lát nữa xe lửa sẽ dừng lại!" Sắc mặt cô ấy tái nhợt nói.
La Tuấn Lương nắm bàn tay nhỏ bé có hơi lạnh cả người của cô ấy, lo lắng nói: "Em thật sự không có việc gì sao? Anh thấy sắc mặt em rất kém, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện trước khám một cái, mẹ bên kia đợi lát nữa chúng ta giải thích với bà ấy, bà ấy sẽ hiểu mà."
"Không không, anh vẫn đi đi, em thật sự không có việc gì, thân thể của mình em còn có thể không rõ sao? Tuy rằng lúc trước mẹ chúng ta đã tới thủ đô, nhưng hai năm nay thủ đô phát triển nhanh chóng như vậy, anh không sợ bà ấy lạc đường sao?"
Kiều Đông Hà cười khổ trong lòng, mẹ chồng cô ấy có thể hiểu cho con trai mình, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu cho đứa con dâu là cô ấy.
Dù sao cũng là mẹ ruột, tâm lý của La Tuấn Lương hiển nhiên lo lắng.
Anh vốn muốn nhờ đồng nghiệp hoặc là gọi bạn đi đón người giúp, nhưng Kiều Đông Hà nói cái gì cũng muốn anh tự mình qua, anh đành phải đi.
Thấy chồng đi rồi, Kiều Đông Hà trở lại phòng khách, co quắp ngồi ở trên sô pha, trong lòng khẩn trương đến sắp chuột rút.
Cô ấy không trách bất luận kẻ nào, cô ấy chỉ hận mình quá vô dụng!
Lại sợ một người sợ thành như vậy, trách không được bà và em gái cô ấy nói đúng rồi, cô ấy đáng thất vọng như vậy.
Cô ấy thật sự rất vô dụng!
Ở trên sô pha nghỉ ngơi một hồi, bụng dường như không đau nữa, cô ấy nhìn thoáng qua xung quanh, lập tức đứng lên cầm chậu ra bên ngoài múc nước.
Tuy rằng thời gian cô ấy và mẹ chồng ở chung không nhiều lắm, nhưng mấy ngày nay cũng đủ khiến trí nhớ cô ấy khắc sâu.
Cho nên cô ấy phải lau dọn khắp nơi một lần trước khi mẹ chồng đến, tuy rằng bình thường cô ấy cũng có quét tước, tuyệt đối không bẩn, nhưng cô ấy vẫn lo lắng bị khủng hoảng.
Một người chị ở bên cạnh nhìn thấy cô ấy vác bụng đi ra ngoài múc nước, hảo tâm nhắc nhở cô ấy nói: "Loại việc nặng này vẫn là để chồng em làm cho em, nếu lỡ như có gì không hay xảy ra, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!"
Kiều Đông Hà cười cảm kích với cô ấy: "Cám ơn chị Lan, Tuấn Lương đi đón mẹ chồng em rồi, bây giờ thân thể em cũng không nặng nề, vẫn có thể làm vài việc thoải mái."
Người gọi chị Lan này nghe nói mẹ chồng cô ấy sắp tới, còn chúc mừng cô ấy: "Đây là chuyện tốt mẹ chồng em từng có kinh nghiệm sinh con, đến lúc đó ở cữ để mẹ chồng chăm sóc em, dù sao cũng sẽ tận tâm hơn chồng em!"
Kiều Đông Hà nghe nói như thế, tươi cười trên mặt lập tức trở nên có chút miễn cưỡng.
Chị Lan không nhìn ra sự khác thường của cô ấy, hai người lại hàn huyên vài câu liền rời đi.
Kiều Đông Hà múc nước trở về, lau trong ngoài ký túc xá chỉ có mười mét vuông một lần, tay sờ qua, ngay cả tro bụi cũng không nhìn thấy.
Lúc này cô ấy mới cảm thấy mỹ mãn co quắp ngồi ở trên sô pha.
La Tuấn Lương bên này lúc đi ra ngoài gặp được bạn học nghiên cứu sinh, bị gọi lại nên chậm trễ một ít thời gian, chờ khi anh đuổi tới nhà ga, chuyến xe lửa mà mẹ anh ngồi sớm đã đến trạm.
Mẹ La ngồi ở trên ghế dài, mặt đen như đáy nồi.
La Tuấn Lương nhìn thấy trong lòng cũng có chút bồn chồn, anh chạy tới còn chưa mở miệng, đã bị mắng một trận ào ào!
"Còn không bằng đến sang năm mấy đứa lại đến đón mẹ đi? Nhà ga cũng đến trạm bao lâu rồi, một bóng dáng của hai đứa bây cũng không nhìn thấy, trong mắt mấy đứa rốt cuộc có người mẹ là mẹ hay không?"
Tính tình mẹ La vẫn khá nóng nảy, nhưng trước kia coi như thông tình đạt lý, nhưng một hai năm này tính cách càng ngày càng ngang ngược.
Kỳ thật tuổi này của bà ta, vừa lúc đến thời kỳ mãn kinh, tính cách cũng trở nên càng nghi thần nghi quỷ, dù là chồng bà ta La Khánh cũng chịu không nổi bà ta.