La Tuấn Lương thấy ánh mắt của người chung quanh dừng ở trên người anh, mặt trướng đến đỏ bừng: "Mẹ, lúc con ra ngoài gặp được một bạn học, bị trì hoãn một chút, bình thường xe lửa đều trễ giờ, con không nghĩ tới hôm nay xe lửa lại đúng giờ như vậy!"
Ánh mắt mẹ La vẫn nhìn phía sau anh, nhìn đến nhìn đi cũng không thấy bóng dáng của Kiều Đông Hà.
Lông mày lưa thưa nhíu lại nói: "Vợ con đâu? Cô ta không lại đây sao?"
La Tuấn Lương giải thích nói: "Mẹ, Đông Hà cô ấy vốn muốn tới, nhưng vừa muốn ra ngoài cô ấy đột nhiên bụng không thoải mái, cho nên con bảo cô ấy không cần lại đây."
Nhà ga nhiều người như vậy, nếu đụng tới đụng lui sẽ không tốt lắm, hơn nữa một mình anh lại đây vậy là đủ rồi.
Môi mỏng của mẹ La căng ra nói: "Sớm không đau trễ không đau, cố tình phải lúc rời cửa mới đau, mẹ thấy cô ta chính là cố ý, trong mắt cô ta vốn không có người mẹ chồng là mẹ!"
Bà ta ở trên xe lửa gặp một người phụ nữ tuổi xấp xỉ bà ta, trùng hợp chính là con trai bà ta cũng học nghiên cứu sinh ở thủ đô, vì thế hai người lại càng thổi phồng sự thông minh nghe lời hiếu thuận của hai đứa con trai, ai cũng không nhường ai, hai người đều muốn chứng minh cho đối phương thấy con trai mình thông minh hơn nghe lời hơn hiếu thuận hơn.
Nhưng con trai đối phương vẫn chưa kết hôn, mẹ La tự giác thắng đối phương ở điểm này.
Vì thế liền thổi phồng con dâu bà ta hiếu thuận bà ta thế nào, bà ta bảo đối phương đi hướng đông cô ta không dám đi hướng tây, bảo cô ta đi hướng tây cô ta càng không dám đi hướng đông.
Bà ta còn nói con trai con dâu bà ta chắc chắn sớm ở nhà ga chờ đón bà ta, dù sao bà ta đến thủ đô chính là đến hưởng phúc!
Ai ngờ sau khi đến trạm, con trai hai người cũng không thấy bóng, cái này rất xấu hổ.
Càng xấu hổ chính là, trong mười phút đứa con trai của người phụ nữ đó đã đuổi tới nhà ga, lại còn mua đồ cho người phụ nữ đó, mà đứa con trai và con dâu thông minh nghe lời hiếu thuận của bà ta lại chẳng hề có bóng dáng!
Lúc ấy bà ta cảm thấy ánh mắt của người phụ nữ đó nhìn bà ta tràn ngập trào phúng, bà ta cảm thấy đời mình cũng chưa từng mất mặt như vậy!
Từ khi đó, trong lòng bà ta liền thiêu đốt một chậu lửa.
Lúc này phát hiện con dâu không tới, làm sao bà ta còn nhẫn được?
La Tuấn Lương thấy dáng vẻ này của bà ta, cũng cảm thấy nhức đầu: "Mẹ, không phải như vậy, sao Đông Hà là loại người đó được, cô ấy thật sự không thoải mái, hơn nữa trong bụng cô ấy còn có cháu trai hoặc cháu gái của mẹ, mẹ không sợ cô ấy đến đây bị người ta đụng phải sao?"
Mẹ La ngẫm lại cũng có đạo lý, bà ta tạm thời áp chế lửa giận, đứng lên nói: "Đi thôi, còn thất thần làm gì? Còn ngại ở trong này không đủ mất mặt xấu hổ sao?"
La Tuấn Lương sờ mũi, cầm lấy bảy tám bao đồ mà mẹ anh mang tới, vội vàng đi theo.
Hiện tại anh rốt cục có hơi hiểu vì sao vợ anh sẽ khẩn trương như vậy.
Trở lại ký túc xá, mẹ La nhìn ở phần cháu trai, tuy rằng không có chỉ vào mũi Kiều Đông Hà mắng cô ấy không đi đón mình, nhưng nói chuyện kỳ quái, khiến Kiều Đông Hà nghẹn lòng tới cực điểm.
Hơn nữa sau khi mẹ La cơm nước xong, quả nhiên bắt đầu sờ sờ chỗ này, nhìn ngó bên kia, nhưng nơi đó mới vừa được Kiều Đông Hà quét tước qua, cho nên bà ta muốn tóm sai lầm cũng không tóm được.
Mẹ La không tìm thấy sai lầm, hơn nữa là ngày đầu tiên lại đây, cho nên tạm thời thả cô ấy một con ngựa.
Kiều Đông Hà thấy thế, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
——
Vương Tiên Tiên gần như tới mức si mê phó hội trưởng Hoắc Trì.
Ngay khi cô ta cố lấy dũng khí chuẩn bị viết thư thổ lộ tâm ý với đối phương, đột nhiên nhìn thấy anh đứng ở dưới lầu ký túc xá của các cô.
Trái tim Vương Tiên Tiên đập bang bang, tâm hoa nộ phóng chạy tới, nũng nịu nói: "Đàn anh Hoắc, chào anh!"
Hoắc Trì nhìn cô ta một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Ừ."
Vương Tiên Tiên thấy anh nhận ra mình, trong lòng vừa khẩn trương vừa mừng như điên: "Đàn anh Hoắc, em là Vương Tiên Tiên ở bộ lễ nghi, có thể anh không biết em, nhưng em thật sự rất sùng bái anh!"
Lần này Hoắc Trì không có trả lời cô ta.
Lý do anh nhận ra Vương Tiên Tiên, không phải bởi vì cô ta là người của hội học sinh, lại càng không bởi vì bộ dạng cô ta xinh đẹp, mà là bởi vì cô ta là bạn cùng ký túc xá của Đại Kiều.
Phàm là người hoặc đồ vật có liên quan tới Đại Kiều, anh đều sẽ nghĩ cách biết rõ.
Vương Tiên Tiên thấy anh đột nhiên lại trở nên rất lạnh nhạt, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn cố lấy dũng khí tìm đề tài nói: "Anh Hoắc, sao anh lại ở chỗ này? Anh đang đợi người sao?"
Lần này Hoắc Trì gật đầu : "Ừ, tôi chờ người yêu tôi."
Tôi chờ người yêu tôi.
Chờ người yêu tôi.
Người yêu tôi.
Người yêu.
Yêu.